Xuyên không thành một cô gái ngốc nghếch mang bụng bầu - Chương 787
Cập nhật lúc: 2024-08-24 09:06:36
Lượt xem: 20
Trước đây chuyện của Khám Nhật Sơn, anh ta từng cùng chủ nhiệm phụ nữ công xã Trang Oánh đi tìm cô, mọi người cũng coi như quen biết.
Sau đó, cô và Chu Minh Dũ đến công xã cũng gặp qua vài lần, mọi người cũng có trò chuyện với nhau.
Cô kéo Chu Minh Dũ, anh lập tức chào hỏi Liễu Hồng Đông.
Vân Mộng Hạ Vũ
Liễu Hồng Đông rất nhiệt tình tiến đến trước khi thấy cả hai đi tới: “Hai người đến công xã có việc à?”
Chu Minh Dũ nói: “Đại đội trưởng Liễu, chúng tôi đến hỏi có chuyện gì, sao lại giữ bốn đội trưởng của chúng tôi? Đại đội chúng tôi đang bận đào giếng, gánh nước chống hạn, nhìn những hoa màu này sắp hư rồi.”
Liễu Hồng Đông nói: “Hai người đừng lo lắng, không phải là giữ người, là bí thư đang tâm sự với các cán bộ, mở cuộc họp động viên nộp thuế lương thực, không phải là cuộc họp phê bình, sao có thể tùy ý bắt người được, hai người đừng lo.”
Mạc Như với dáng vẻ sợ hãi: “Đại đội trưởng Liễu, tại anh không biết đấy, vừa rồi ở bên ngoài tôi nghe bí thư Thôi và bí thư Giả nói đội trưởng chúng tôi bị bắt rồi, nói là muốn qua cầu rút ván, g.i.ế.c c.h.ế.t công thần.”
Chu Thành Chí là đội trưởng đội sản xuất đứng đầu toàn huyện, năm nào cũng tích cực nộp thuế lương thực, hoàn thành các nhiệm vụ công xã, nếu bị bắt thì thực sự là g.i.ế.c c.h.ế.t công thần rồi.
Liễu Hồng Đông tức giận nói: “Sao lại nói năng linh tinh bôi nhọ công xã như thế, lẽ nào lại như vậy.”
Mạc Như: “Tôi cũng không tin, tôi nói bí thư Liễu không phải là cán bộ như bọn họ.”
Liễu Hồng Đông gật đầu: “Đồng chí Mạc Như nói rất nhiều, bí thư Liễu và các cán bộ công xã một lòng vì nước vì dân, hiện tại huyện Cao Tiến chúng ta gặp hạn hán, các bí thư thực sự lo đến bạc đầu”
Năm ngoái vận động luyện sắt thép đã lo lắng bạc đi một ít, năm nay hạn hán nộp thuế lương thực suýt nữa đã bạc hết cả rồi.
Mạc Như cười thầm, đây mới chỉ là bắt đầu, giờ anh lo lắng đã bạc cả đầu, vậy thì sau này phải làm sao.
Liễu Hồng Đông bảo bọn họ đừng lo lắng, anh ta dẫn bọn họ đến phòng tiếp khách đợi một lúc.
...
Có Liễu Hồng Kỳ ở đó, tất nhiên không phải là cuộc họp phê bình, ông ta không cứng nhắc như Tống Tử Kiệt.
Nhưng ông ta cũng biết, nếu cứ nói đạo lý thì người dân không thích nghe, nếu nói đạo lý có thể nói đến việc nộp thuế, thu mua lương thực và lương thực dư thì cũng không đến mức cử các cán bộ lớn nhỏ đến đóng giữ cơ sở.
Vậy nên Liễu Hồng Kỳ dứt khoát mời cán bộ các đại đội ở lại ăn bữa cơm, bảo nhà ăn công xã mang cơm đến phòng hội nghị, mọi người vừa ăn vừa trò chuyện.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-thanh-mot-co-gai-ngoc-nghech-mang-bung-bau/chuong-787.html.]
Không nộp thuế nông nghiệp và mua lương thực thì sống ở đây, nhà ăn công xã nghèo nàn thì mọi người cùng chịu đói.
Muốn quay về thì phải nộp lương thực.
Tương Ngọc Đình nói lời thành khẩn, khuyên can mãi, khuyên giải an ủi những đội trưởng sản xuất cốt cán này.
Chu Thành Chí trở nên ngang ngược, lấy ra sự ngoan cố trừng mắt với ông trời, không ăn, không nói chuyện, bộ dạng các người thích làm gì thì làm, ông đây không hầu hạ.
Ông thực sự tức giận.
Ông vốn dự định nộp lương thực của đội mình, năm ngoái bọn họ dự định trồng lúa mi trong thời gian ngắn, năm nay phải nộp hết lúa mì để nộp thuế nông nghiệp và mua lương thực.
Nhưng chuyện này khiến ông thấy rất bực bội, Tống Tử Kiệt và Thôi Phát Trung kẻ xướng người họa công đức đó, làm ông cảm thấy đây là muốn kiếm chuyện, là cố ý làm như thế.
Thậm chí ông còn nghĩ bọn họ đang cố ý nhằm vào ông.
Tương Ngọc Đình thấy ông đang ôm cánh tay và sầm mặt, không chịu ăn cơm nên không ngồi trên băng ghế, mà ngồi xổm trong góc tường hậm hực.
Chiếc áo choàng đen của ông đầy những miếng vá khắp vai và lưng, hơi khom lưng, đầu tóc hoa râm ngắn ngủn hơi cong dính lên da đầu, già nua hơn nhiều so với lúc mới gặp.
“Đội trưởng Chu.”
Chu Thành Chí ừm một tiếng.
Tương Ngọc Đình cười, ngồi xổm bên cạnh ông, lấy ra nửa bao thuốc mà mình đã cất đưa cho Chu Thành Chí: “Đội trưởng Chu, làm một điếu cho đỡ mệt.”
Chu Thành Chí lắc đầu: “Bí thư có thuốc ngon như thế, tôi không thể hút được.”
Ông ta mang theo tẩu thuốc và bao t.h.u.ố.c lá bên mình, có thể nói là hai thứ này còn gần gũi hơn cả vợ mình.
Tương Ngọc Đình cười nói: “Nếu ông không hút của tôi thì cũng đỡ cho tôi, chứ không phải tôi keo kiệt đâu đấy, vậy ông cho tôi thử cái của ông đi.”
Tương Ngọc Đình hút cả năm cũng không hút hết nửa bao thuốc, thường ngày thỉnh thoảng ông ta mua t.h.u.ố.c lá bán lẻ rẻ nhất, có lúc cũng mua t.h.u.ố.c lá sợi rồi cuộn t.h.u.ố.c lá lại hút.
Chu Thành Chí do dự một lúc, đưa bao thuốc cho ông ta, Tương Ngọc Đình lấy ra một tờ giấy rộng một thước và dài hai thước, bên trên có nét chữ bằng bút chì, trông giống như vở bài tập của một đứa trẻ.
Ông không ngờ một bí thư công xã như Tương Ngọc Đình lại dùng thứ này, không khỏi có chút cảm động.