Xuyên không thành một cô gái ngốc nghếch mang bụng bầu - Chương 724
Cập nhật lúc: 2024-08-22 20:49:56
Lượt xem: 26
Các kiểu không có tác dụng, còn phải cần có người bắt, nhưng con người bắt sâu bọ thì hiệu suất lại rất thấp. Lúc sâu bọn còn nhỏ không bắt được, nhất là nha trùng bông, đợi chúng lớn chui vào trong quả bông thì càng không thể nào bắt được.
Thực sự... khiến người ta vừa tức điên vừa tuyệt vọng.
Anh ta thực sự muốn thu nhiều bông chút để nộp nhiệm vụ, vừa có thể kiếm tiền, vừa có thể giành được tiên tiến, vừa có thể chia bông.
Mạc Như cười nói: “Vậy chúng ta đếm theo mẫu, tôi bắt một mẫu giúp anh, anh lo cơm sau đó đưa thêm một đồng năm hào.”
Thôi Phát Bình cảm thấy hơi đắt.
Mạc Như nói: “Đại đội trưởng, hiện tại anh thấy đắt, nhưng đợi đến khi anh bán bông đếm tiền thì sẽ vui lắm đấy.”
Thôi Phát Bình nghiến răng: “Được, bắt đầu thu hoạch lúa mì từ tháng năm.”
Bông cả đời bị hại nhiều, thu hút thể chất sâu bọ. Khi từ hạt giống vừa nảy mầm, ở dưới đất rất dễ bị các sâu bọ có hại ăn rễ như dế nhũi, ấu trùng bọ dừa gì đó, nên khi trồng bông phải rải thuốc trừ sâu hoặc dung dịch a-mô-nhắc xuống đất trước để đuổi sâu bọ có hại.
Vậy nên mỗi lần cày ruộng, khi xới đất sang một bên, một số sâu bọ hoặc trứng sẽ lộ ra, có rất nhiều loài chim thích theo sau bắt sâu bọ để ăn. Tuy nhiên, năm nay do trừ bốn hai khiến cho số lượng các loài chim như chim sẻ giảm mạnh, không còn nhiều chim ăn sâu bọ khi cày bừa, nên có thể thấy là sẽ có thêm nhiều loài sâu bọ gây hại trong năm nay.
Có những đội sản xuất lúc cày ruộng sẽ bảo bọn trẻ lùa gà ra đồng ăn sâu bọ cũng rất có ích.
“Vậy chúng ta quyết định như thế, cũng cảm ơn đội trưởng đã chăm sóc ba mẹ và các em trai của tôi.”
Thôi Phát Bình gật đầu: “Không dám, gia súc đại đội chúng ta cũng nhờ có ba cô chăm sóc huấn luyện.”
Nói xong chuyện nghiêm chỉnh, Mạc Như chào tạm biệt.
Lúc tiễn cô ra ngoài, Thôi Phát Bình nói một câu cảm khái: “Kể ra, lúc nhỏ chúng tôi còn chế nhạo ba cô, không ngoan ngoãn làm một thiếu gia địa chủ, cứ cùng bọn người ở ăn ở và làm việc, bắt xe mang lương thực và hàng hóa vào thành phố, đi theo hai ông già thuân hóa gia súc, cho gia súc ăn, không ngờ... Chà, tất cả, ông trời sớm đã có vận mệnh rồi.”
Mạc Như cười: “Đội trưởng Thôi nhìn thấu đáo, đúng là như thế, vạn vật có linh hồn, mọi sự sớm đã có vận mệnh.”
Nhìn thấy bóng dáng bọn họ rời khỏi, Thôi Phát Bình giễu cợt, một kẻ ngốc nói cái gì mà vạn vật có linh hôn, mọi sự sớm đã có vận mệnh, đúng là nói năng linh tinh.
Đi ra khỏi đại đội, Mạc Ưng Tập nói nhỏ: “Chị, Thôi Phát Bình nói gì thế, có ý gì vậy?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-thanh-mot-co-gai-ngoc-nghech-mang-bung-bau/chuong-724.html.]
Mạc Như nói: “Không có gì, chắc là anh ta với Thôi Phát Trung cũng không hợp cạ cho lắm.”
Nhưng khi một người đàn ông có chút ý nghĩ thì cũng không cam tâm tình nguyên làm tay sai cho người khác rồi bị chèn ép.
Đây là chuyện tốt đối với gia đình mình.
Vân Mộng Hạ Vũ
Tan làm, Mạc Ưng Tập đi lấy cơm, Mạc Như ở nhà dọn dẹp chờ ba mẹ và các em trai về nhà ăn cơm.
Ngay sau đó, Mạc Thụ Kiệt từ bên ngoài trở về. Mặc dù cát bụi dặm đường, trên người đầy mùi gia súc, nhưng ông ấy có khí sắc không tệ, tinh thần trông có vẻ cũng rất tốt.
Gặp Mạc Như, ông ấy rất vui: “Con gái, sao con về rồi? Đội các con trồng xong bông chưa?”
Mạc Như cười nói: “Chúng con không chỉ có bông, những thức khác cũng trồng xong cả rồi”
Mạc Thụ Kiệt khen: “Anh chu đúng là người làm chuyện nghiêm túc, ba thấy nhiều đội trưởng, đại đội trưởng, ông ta là một trong số đó.” Ông ấy dựng đứng ngón tay cái.
Mạc Như lấy nước cho ông ấy rửa mặt.
Mạc Thụ Kiệt lấy ra một cái bao từ trong túi, bên trong có đựng một túi nhỏ bột cao lương: “Đến phía nam cảm ơn người đã thiến gia súc.”
Mạc Như kinh ngạc nói: “Ba, hiện tại ba giỏi thật, chẳng những biết thuần hóa gia súc, ngay cả công việc của bác sĩ thú ý cũng có thể đảm nhiệm được?”
Mạc Thụ Kiệt khiêm tốn, nói: “Con gái, mình đừng có nói như thế, ba còn không biết mình có bao nhiêu trọng lượng? Cái gì mà bác sĩ thú ý, chỉ là quen tay hay việc mà thôi.”
Mạc Như rất có hứng thú với chuyện lúc nhỏ ông ấy đã theo hai người ở học kỷ thuật.
Mạc Thụ Kiệt rửa tay và mặt, lấy khăn mặt lau, rồi vào phòng thay đồ, nói: “Chú mặt rổ và chú chân thọt là hai người được ông nội cứu về, sau đó vẫn luôn ở nhà chúng ta. Hai người họ không nói nhiều nhưng là một tay cày ruộng và chăm sóc gia súc. Nhà chúng ta cày ruộng, nuôi gia súc đều là được bọn họ dạy, nhưng bọn họ không cho ông nội con nói ra chuyện này nên người ngoài không hay biết.”
Mạc Như: Hóa ra là hai cao nhân.
“Ba, ba học bọn họ cách thuần hóa gia súc có phải là có bí quyết gì không?”
Mạc Thụ Kiệt lắc đầu: “Làm gì có bí quyết nào, chỉ là đừng có sợ hãi, đừng có coi thường gia súc, nếu bọn chúng không sợ con thì có thể nghe lời con.”