Xuyên không thành một cô gái ngốc nghếch mang bụng bầu - Chương 72
Cập nhật lúc: 2024-08-01 21:02:40
Lượt xem: 46
Tôn Kiến Thiết còn gì mà không hiểu nữa chứ, hắn chỉ hận trong lòng, rốt cuộc là ai đã tố giác hắn. Sau khi xem xét xong, cảm thấy ai cũng đều đáng nghi, ai cũng là kẻ địch, thậm chí nhân viên cân đo cũng đáng ngờ.
Bởi vì chuyện gì anh ta cũng biết.
Thậm chí hắn còn nghĩ nhân viên cân đo là tai mắt của Sở trưởng Vương, dùng để loại trừ mình.
Lúa mì hôm nay hắn ăn trộm được đã bị Vương Sơn Lâm lấy đi rồi. Có lẽ Vương Sơn Lâm đã bí mật quan sát hắn, ngay từ ngày đầu đã biết nhưng chẳng nói câu nào, cứ thế mà đợi đến ngày hôm nay.
Chẳng lẽ Sở trưởng Vương trong sạch sao?
Mình chẳng qua chỉ là lấy đi một ít mà thôi, mỗi năm ở đây có vài triệu cân dầu ăn, Sở trưởng Vương có thể lấy ít được ư? Bứt một cọng lông tơ còn to hơn chân của hắn.
Chỉ đáng tiếc bản thân có chức vị thấp, không thể không nhận lỗi.
...
Liên quan đến cuộc tranh chấp nội bộ của sở quản lý lương thực, việc đấu đá giữa các cán bộ với nhau thì Chu Minh Dũ và những người khác cũng không ngờ đến. Nhưng nếu Tôn Kiến Thiết bị điều đi nơi khác, nhân viên thu mua quay về lại thì đương nhiên là chuyện tốt đối với những đội sản xuất này.
Sau khi Chu Minh Dũ và Mạc Như về nhà, đưa cho Trương Thúy Hoa xem những thứ đã mua, Trương Thúy Hoa trực tiếp chuyển những thứ đó vào trong gian phòng phía Đông và gian phòng phía Tây thay vì để ở bên ngoài.
Trương Cấu nhớ nhung cái nồi sắt kia cũng cả ngày trời rồi, đến nỗi khi ăn cơm trưa vẫn còn nhìn chằm chằm vào cái nồi rồi ngẩn người, nói: “Mẹ của con nói, nồi niêu trong nhà đều bị rỉ rồi mà vẫn chưa được sửa lại, tất cả đều bị thủng lỗ, cứ nấu ăn là bị khói đen bám lên còn có một mùi kỳ lạ…”
Trương Thúy Hoa không muốn nghe, nhà ai mà chẳng phải già trẻ lớn bé đều phải nuôi cả một gia đình, chúng tôi cưới con dâu chứ không phải cưới nguyên một nhà già trẻ lớn bé. Nếu nhà mình mà không đủ tiền mua nồi niêu thì còn có thể làm được gì? Trong họ hàng hẳn là cũng có không ít người nói, nhưng nhiều hơn một phần cũng có, đây là quy tắc của Trương Thúy Hoa, bà chưa bao giờ đối xử tốt và dễ nói chuyện đối với người ngoài.
Chu Minh Dũ thấy Chu Bồi Cơ vẫn đang nghiêm túc giúp bọn họ giải quyết mấy khúc gỗ, làm còn tốt hơn cả anh, vì thế anh không thèm gây rối nữa, mà là đi tìm Mạc Như để bàn bạc: “Anh đi mượn xe chở đất, chúng ta đến trấn Vọng Tiên chở đá đi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-thanh-mot-co-gai-ngoc-nghech-mang-bung-bau/chuong-72.html.]
Chu Bồi Cơ nghe xong, nói: "Vậy mà mày còn nói không làm càn, bụng cô ta to như vậy mà còn bảo cô ta đi? Tao ở ngay đây, sao mày không bảo tao đi?”
Chu Minh Dũ nói: "Mày là thợ mộc, không phải là thợ đá.”
Chu Bồi Cơ đến giúp anh giải quyết đống gỗ là đã giúp ích rất nhiều rồi, đây là chuyện Chu Bồi Cơ tự tình nguyện làm, những chuyện cần dùng sức để chở đá như thế này đương nhiên anh sẽ không nhờ người ta làm.
Huống chi, nếu để người ngoài đi theo thì vợ anh làm sao thể hiện được thần thông?
Như vậy chẳng phải giúp cũng như không hay sao.
“Tao không phải là thợ đá, nhưng dù sao tao cũng là đàn ông.” Chu Bồi Cơ cảm thấy tức giận khi Chu Minh Dũ thà gọi người phụ nữ có thai như Mạc Như đi chở đá mà không thèm gọi mình.
Vân Mộng Hạ Vũ
Nếu như Chu Minh Dũ chỉ gọi hắn đi chở đá thì chưa chắc hắn chịu đi, nhưng nếu chỉ gọi Mạc Như mà không gọi hắn thì hắn lại thấy giống như đang bị người khác khinh thường, hoàn toàn không suy nghĩ đến việc đại loại như có thể là do người ta không thân với hắn nên ngại sai bảo.
Mạc Như nói: “Xây nhà quan trọng nhất chính là xử lý gỗ và dựng tường, chở đá là việc đơn giản nhất, anh đi làm gì? Tốt hơn hết là anh nên làm công việc thợ mộc cho ngôi nhà mới của chúng tôi, công việc này vừa mệt vừa rắc rối. Anh chưa từng nghe nói à? Xây sửa nhà cửa, làm gỗ là phần chính, là phần quan trọng nhất.”
Dù sao đời sau mua nhà lầu, trang trí nhà cửa đều cần dụng cụ thợ mộc là chủ yếu, lúc này đương nhiên không phải nhưng dùng để nịnh bợ anh thợ mộc Chu một chút cũng ổn.
Quả nhiên, Chu Bồi Cơ cảm thấy thoải mái hơn, ngẫm lại có lẽ gọi Mạc Như đi là vì muốn mượn sức của Hoàng Đại Tiên, hắn đi theo đương nhiên là không tốt cho nên cũng không cố gắng nữa.
Chu Minh Dũ thấy hắn dừng lại cũng thở phào nhẹ nhõm, cười với Mạc Như rồi cầm tay cô vui vẻ rời đi.
Chu Bồi Cơ đưa một chân giẫm chân lên gỗ, một tay sờ cằm, ngước nhìn bóng dáng hai người, lẩm bẩm: “Cô ta mời được Hoàng Đại Tiên ư? E rằng là hồ ly tinh thì có.”
Mạc Như và Chu Minh Dũ đến đại đội tìm Chu Thành Chí mượn xe chở đất.
Hiện tại cày ruộng, đào xới đều dùng sức gia súc, cho nên anh không mượn gia súc mà là mượn xe để làm ra vẻ.