Xuyên không thành một cô gái ngốc nghếch mang bụng bầu - Chương 702
Cập nhật lúc: 2024-08-21 21:10:41
Lượt xem: 34
Lớp học chữ chính quy đương nhiên không phải Mạc Như và Chu Minh Dũ đi hai ngày là được, mà phải liên tiếp ba năm mới được cấp bằng tốt nghiệp.
Quả nhiên có người bật cười nói: “Thầy Ngụy, tôi đã từng tham gia một lớp xóa mù chữ ở nhà bố mẹ trước khi kết hôn.”
Mạc Ưng Tập và Kim Chi Nhi không hiểu, Mạc Ưng Tập kéo mạnh ống tay áo của Mạc Như hỏi nhỏ: “Chị, đang nói gì vậy?”
Mạc Như lắc đầu: “Để chị hỏi thử anh rể.”
Chu Minh Dũ nói nhỏ giải thích cho cô hiểu.
Những ngày đầu thành lập nước Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa, các lớp xóa mù chữ thịnh hành trong thôn náo nhiệt hơn hiện tại. Lúc đó cho rằng vừa mới giải phóng và lập quốc, lớp học xóa mù chữ đều là thiếu nữ tầm mười sáu mười bảy tuổi đến tầm hai mươi tuổi. Bọn họ đầy mộng tưởng về việc giải phóng phụ nữ. Họ không chỉ tổ chức các hoạt động văn hóa văn nghệ như múa ương ca, hát then, mà còn tích cực tham gia các hoạt động xã hội khác. Theo đuổi tự do yêu đương, phê phán mẹ chồng ác độc, hôn nhân phong kiến sắp đặt là những điều họ tâm đắc nhất.
“Õng a õng ẹo, õng đến mười tám mười chín tuổi, ba mẹ cũng không nói cho biết chuyện nhà chồng, vậy ta đi cùng đồng chí, đồng chí đi thôi.”
Đây là nhưng gì họ hát khi múa dương ca, táo bạo và đầy nổi loạn. Tuy nhiên hai ba năm sau, lớp học chữ đấy lấy chồng, mấy đứa nhỏ thì còn chưa lớn hoặc không được sự cho phép của gia đình cho đi học nên đứt đoạn mất hai năm.
Sau này lớp học mở lại thì đã mất đi phong cách ban đầu, không nhìn thấy thiếu nữ, chỉ nghe thấy nạp hài đế.
Nhưng thật ra vài phụ nữ của nạp hài đế, rất nhiều người đã từng học lớp học chữ.
Trước khi lấy chồng, phụ nữ trẻ thời đó có những b.í.m tóc lớn, có thể dài qua mông, thường thì khi kết hôn sẽ cắt bỏ hoặc bối lên, không thắt b.í.m nữa.
Năm ngoái, công cuộc luyện sắt thép đều vận động quyên góp tóc để quấn ống thổi gió. Con gái mới lớn hay phụ nữ đều là nữ để tóc ngắn, kẹp tóc. Có khi còn không nhận ra cô gái hay phụ nữ có chồng.
Thiền Điệp Cầm cắn hạt dưa: “Thầy Ngụy, chúng tôi không buộc b.í.m tóc lớn không có nghĩa là chúng tôi không phải thiếu nữ, ở đây có rất nhiều thiếu nữ chưa kết hôn.
Ngụy Sinh Kim mỉm cười nhìn xung quanh: “Ở đâu cơ?”
Có người giơ tay nói: “Thầy Ngụy, tóc của chúng ta sẽ giao cho nhà máy thép buộc ống thổi rồi, trước đây b.í.m tóc cũng dài mà.”
Cả phòng bật cười hết lên.
Ngụy Sinh Kim thốt lên rằng điều đó thật đáng tiếc.
Anh ta lại nhìn chằm chằm Mạc Như, cười nói: “Đây nhìn cô như thiếu nữ, nhưng đứa trẻ đã lớn thế này rồi, vậy mắt tôi hôm nay lờ mờ, nhìn không rõ chăng.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-thanh-mot-co-gai-ngoc-nghech-mang-bung-bau/chuong-702.html.]
Có người hô to: “Thầy Ngụy, thầy nhìn không sai đâu, đây là chiến sĩ thi đua của chúng tôi, năm nay mới mười bảy đấy.”
Vân Mộng Hạ Vũ
Ngụy Sinh Kim lại nói thật đáng tiếc.
Phía Chu Minh Dũ bắt đầu cảm thấy không vui rồi, vị thầy giáo này có phải có tật gì không, đến đây để dạy học hay đến để tán tỉnh vậy?
Người khác thì thấy vị thầy giáo này khá thú vị, không nghiêm túc, trước tiên đến để khuấy động bầu không khí chứ không trực tiếp dạy vị cứu tinh Đông Phương Hồng.
Ngụy Sinh Kim nhìn Mạc Như rồi lại nhìn Mạc Ưng Tập, cậu bé này thật đẹp trai, anh ta không thể không nhìn một lần nữa rồi mới bắt đầu nói điều khác.
Ngay sau đó, Ngụy Sinh Kim nói đến Đại nhảy vọt, phóng tên lửa nông nghiệp, đại công nghiệp luyện sắt thép và nhà ăn… hỏi tiếp: “Lúc bắt đầu thì nói thoải mái, ăn gì cũng được. Hiện tại có đội nhà ăn lại như thế không?”
Một số người trong phòng nói rằng họ đến lớp với chiếc bụng đói, có người nói ăn no nửa bụng. Có phụ nữ đội ba đáp: “Đội hai vẫn có thể ăn thế nào cũng được. Đêm ba mươi được ăn sủi cảo, người nào người nấy ăn no phải chống gậy, chứ không thể đi đường.”
Ngụy Sinh Kim thích thú hỏi: “Thật sao? Hiện tại vẫn như vậy sao?”
Chu Minh Dũ nói: “Thầy Ngụy, đội chúng tôi từ nhà ăn lớn, lúc bắt đầu đã hạn chế lượng thức ăn, một năm cũng chỉ có hai ba bữa cải thiện như thế chứ bình thường đều được hạn chế.”
Ngụy Sinh Kim hỏi: “Bữa tiếp theo là khi nào?”
Chu Minh Dũ: “Tết trung thu.”
Ngụy Sinh Kim cười lại nói đến chủ đề khác, sau đó viết những lời vừa nói bằng phấn và dạy mọi người đọc
Chẳng mấy chốc, cả lớp đã biết nhiều từ như Đại nhảy vọt, nhà ăn, công xã… Anh ta vừa nói chuyện vừa dạy như thế, các xã viên rất tích cực, hiệu quả học tập tốt.
Giữa giờ nghỉ giải lao, Mạc Như dẫn Cúc Hoa với mấy đứa ra ngoài cho thoáng.
Ngụy Sinh Kim xuống nói chuyện với các xã viên, thấy Chu Minh Dũ bế đứa trẻ thì hỏi mấy tuổi rồi, tên là gì.
Chu Minh Dũ đều nói với anh ta.
Nghe nói đứa trẻ đại danh được gọi là Chu Tịch, Ngụy Sinh Kim gật gù: “Tìm người đặt cho à?”
Chu Minh Dũ gật đầu.
Ngụy Sinh Kim lại nói: “Chữ này rất hay, nhưng đặt tên thì không hay lắm, người đặt tên này hoặc là không để tâm hoặc là cố ý.”