Xuyên không thành một cô gái ngốc nghếch mang bụng bầu - Chương 674
Cập nhật lúc: 2024-08-21 21:02:53
Lượt xem: 30
Mạc Như giơ tay: “Đội trưởng, tôi có một đề nghị.”
Chu Thành Chí ra hiệu cho chô nói.
Mạc Như nói: “Khởi công xây dựng công trình thủy lợi là chuyện tốt, nhưng mà chỉ dựa vào chúng ta thì cũng không sửa được đến Mã Vương, vẫn phải có sự phối hợp của các thôn khác. Thôi thì xin phép công xã, xem có thể nào công xã tự tổ chức, mỗi đại đội tự xây dựng tu sửa đoạn của mình, lúc xả nước thì cũng có thể dùng được.”
Mọi người đều nói như vậy được.
Mạc Như nghĩ công việc như vậy chỉ dựa vào mấy chục người không được, tốt nhất là hàng ngàn hàng vạn thì mới có thành tích.
Vân Mộng Hạ Vũ
Đặc biệt là đại đội bọn họ muốn đào xong, chắc chắn phải kéo cả đội ba đội bốn mới được, nếu không đào sông xong thì chẳng lẽ cả ngày cử người trông chừng không cho người khác dùng nước ư?
Không thực tế.
Cô cũng không lo công xã không đồng ý, bởi vì đây là việc có thành tích chính trị, hơn nữa cực kỳ phù hợp với lại chỉ thị xây dựng công trình thủy lợi của trung ương từ năm 53 đến nay.
Có người hỏi: “Đội trưởng à, chúng ta còn phải cày ruộng, phải làm sao đây?”
Mùa thu năm ngoái ít cày ruộng quá nên nhiệm vụ mùa xuân năm nay lại nặng gấp đôi.
Năm nay lập xuân sớm, còn hơn một tháng rưỡi là đến Thanh Minh, đến lúc đó phải cố gắng trồng xong bông và khoai lang mùa xuân mới được.
Chu Minh Dũ nói: “Nếu là cày ruộng thì chẳng phải chúng ta có giấy chứng nhận máy móc hay sao? Đội trưởng, chúng ta mau đến công xã để xin phép, nếu đi trễ thì không lấy số được.
Nếu như có thể xin được máy cày để cày ruộng, số lượng ruộng cày một ngày có thể thay thế lượng làm việc của tất cả gia súc trong đội sản xuất.
Bàn bạc xong xuôi, Chu Thành Chí bảo Chu Minh Dũ và Mạc Như ngày mai đến công xã cùng với ông, rồi gọi Chu Thành Nhân và Chu Ngọc Trung đưa mọi người đi cày ruộng.
Trần Tứ Hỷ, nhân viên chăn nuôi gia súc, mùa đông này đã nuôi gia súc béo ú khỏe mạnh, hiện tại vừa hay ra sức cày ruộng, con gia súc kia vừa dắt ra, ai cũng nói là so với gia súc của các đội sản xuất khác giống như con lừa và con la vậy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-thanh-mot-co-gai-ngoc-nghech-mang-bung-bau/chuong-674.html.]
Chưa kể đến bốn con trâu Đại Hắc, Đại Hoàng, Nhị Hoàng, Tam Hoàng cùng với lại bốn con la cao to khỏe mạnh kia.
Chu Minh Dũ đề nghị Chu Thành Chí đi xe lừa, tiện thể kéo một xe phân bón hóa học từ hợp tác xã, mua hết phiếu phân bón của đội bọn họ, để tránh sau này muốn mua thì lại không có hàng.
Dù gì cũng phải trồng bông, cao lương, hạt dẻ mùa xuân... tất cả đều cần phải có phân bón hóa học.
Chu Thành Chí còn không nỡ tiêu tiền, dù gì phân bón cũng không hề rẻ chút nào, một trăm cân phải hơn hai mươi đồng, hơn nữa chỉ có mỗi cái loại phân urê sản xuất từ Nhật Bản, không có loại khác để mà lựa chọn.
Kết quả chờ lúc bọn họ đến hợp tác xã xem thử, phân urê nhập khẩu ban đầu đã hết hàng, hơn nữa không chắc là khi nào mới có hàng, có khả năng là sau này cũng không còn hàng nữa. Hiện tại muốn mua thì chỉ có amoni clorua do Nhật Bản sản xuất, ngoài ra chỉ có amoni hidroxit dạng chai hàng nội địa.
Những cái này cũng phải cần đặt trước, bởi vì cửa hàng bách hóa của huyện cũng không có hàng, phải điều hàng từ các khu vực hoặc tỉnh thành khác.
Đáng lẽ Chu Thành Chí không muốn lấy, nhưng lúc này nghe người khác nói là hết hàng, hàng mới còn phải đặt trước đưa tiền trước, ông lập tức tức cảm thấy phân bón trở nên tốt lên.
“Amoni clorua với lại amoni hidroxit này so với lại urê mà trước đó chúng tôi mua thì loại nào tốt hơn?”
Người của hợp tác xã hiện tại rất quen thuộc với bọn họ, mỗi lần đến đều chiêu đãi nhiệt tình như là họ hàng vậy, nói chuyện thường ngày, giới thiệu sản phẩm mới, âm thầm để lại thứ phẩm cho Mạc Như.
Tống Cao Sơn phụ trách nông sản phẩm, cười nói: “Đội trưởng Chu, tất nhiên là urê tốt, urê mắc mà. Cháu nói với chú loại amoni clorua này dễ bị ẩm vón cục, amoni hidroxit dễ bị bay hơi, hơn nữa còn cay mắt, hôi lắm, cháu nghe nói có người đến xưởng phân bón để lấy amoni hidroxit thì bị ngất xỉu vì mùi.”
Vừa nghe Tống Cao Sơn nói như vậy, Chu Thành Chí ngay lập tức vẫy tay: “Vậy chúng tôi không dám lấy đâu, đừng lãng phí tiền mà còn không mua được đồ tốt.”
Bên này, Mạc Như và Chu Minh Dũ đang nói chuyện với Phùng Như, Vương Quế Quyên, tiện thể xem thử có gì có thể mua được.
Bọn họ phát hiện hàng hóa sau khi vào mùa xuân của hợp tác xã ít hơn rất nhiều so với năm ngoái, vải thì chỉ có bốn năm loại màu thường gặp, đen xám trắng xanh nâu vàng, đến vải bông cũng không có.
Những thứ khác được ít hơn rất nhiều, nhưng mà có thêm những thức ăn phụ như là rong biển và tép khô.
Mạc Như đương nhiên phải mua một ít để trữ lấy, còn đề nghị Chu Thành Chí cũng mua một ít cho đội sản xuất.