Xuyên không thành một cô gái ngốc nghếch mang bụng bầu - Chương 624
Cập nhật lúc: 2024-08-20 18:23:12
Lượt xem: 32
Chu Minh Dũ cười nói: “Vợ cháu mà, tất nhiên là phải nuôi cho tốt rồi.”
Tôn Kiện Nga bắt đầu hỏi bọn họ đội sản xuất hiện nay ra sao, ăn gì ở nhà ăn: “Một ngày có một cân khẩu phần lương thực không?”
Nói như thế nghĩa là bọn họ không biết đội sản xuất của mình có điểm công tác đứng nhất toàn huyện ư?
Xem ra, bà ta cũng không biết anh và Mạc Như là chiến sĩ thi đua ư?
Chu Minh Dũ: “Ngay cả canh...”
Tôn Kiện Nga thở dài: “Ngay cả canh có một cân thì làm được gì? Đúng là tạo nghiệp, đều là gọi bọn khốn kiếp kia đến ăn uống, không cho các xã viên ăn.”
Nói xong, bà ta lại nhìn vào giỏ: “Cháu rể, các cháu về nhà mẹ đẻ, mang thứ gì mà xách giỏ đến thế, đến thì đến thôi, còn mang đồ đến làm gì.”
Mạc Như thấy bà ta quay người, cô nhanh chóng đi ra ngoài cổng vì sợ lại bị Tôn Kiện Nga chặn đường.
Chu Minh Dũ ở phía sau bảo vệ cô, cả hai lần lượt đi ra khỏi cửa, Tôn Kiện Nga cũng nhanh chóng đi ra ngoài.
Bà ta không hiểu Mạc Như lúc nhỏ yếu ớt, lúc này sao lại mạnh mẽ như thế? Bà ta nhìn thấy khi Mạc Như và Chu Minh Dũ đi vào thôn, mới đầu còn không dám nhận, sau đó nhìn thấy đúng là như thế.
Bà ta ngẫm nghĩ Mạc Sỏa Ni có lẽ đã lớn rồi, lúc nhỏ bị đá chọi m.á.u bầm tan ra rồi nên người cũng đã tỉnh táo không còn ngốc nữa, nhưng cho dù không ngốc nghếch thì có lẽ cũng như đứa trẻ bày tám tuổi, cũng không tinh thần đến đâu.
Vân Mộng Hạ Vũ
Vậy nên bà ta muốn đến nhanh xem có thể vơ vét ít lợi ích gì hay không.
Đâu ngờ rằng kẻ ngốc không dễ lừa chút nào.
Mạc Như đi vào trong sân, đi qua bức tường đổ nát, nhìn thấy hai đứa trẻ đang đi dọc một con đường nhỏ về phía đông nam
Cậu bé rất đẹp trai, có làn da trắng, bởi vì quá ốm nên đôi mắt đen sáng cực kỳ nổi bật, tiếc là hai má đỏ bừng.
Cậu bé rất ốm, mặc bộ đồ đầy những mảnh vá, nhưng lại không bẩn, khuôn mặt nhỏ nhắn rất sạch sẽ, áo quần cũng không lòi ruột bông vì rách nát.
Cô bé kia có da mặt vàng, ú na ú nần, mặc áo đỏ quần xanh, thắt hai cái tóc đuôi ngựa, buộc dây tóc màu đỏ.
Cô bé vừa đi vừa nhét đồ vào túi cậu bé.
Cậu bé rất tức giận: “Cậu làm gì thế, tôi đã nói cậu đừng cho tôi thứ gì, ba tôi nói có đói c.h.ế.t cũng không được ăn đồ bố thí, cậu làm như thế sẽ hại tôi bị mẹ đánh, cậu đừng có hại tôi nữa.”
Cô bé nói: “Vậy thì cậu ăn lén đi, đừng để bọn họ biết.”
Cậu bé mắng: “Cậu đang nói gì thế.”
Cô bé thấy cậu bé tức giận, lập tức lo lắng theo, cười nói: “Cậu đừng giận mà, tôi chị sợ cậu bị đánh thôi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-thanh-mot-co-gai-ngoc-nghech-mang-bung-bau/chuong-624.html.]
“Mẹ tôi đánh tôi có liên quan gì đến cậu?” Cậu bé hừm một tiếng, rồi chạy nhanh về nhà.
Cô bé định chạy theo, dường như có chút do dự dừng lại và nhìn cậu bé chạy về nhà.
Cậu bé chạy về nhà không ngoảnh đầu, kết quả nhìn thấy trong sân có ba người đứng đó, cậu bé ngẩn người, vô thức la to: “Các người là ai?”
Tôn Kiện Nga lập tức la to: “Tập, đây là chị gái và anh rể của cháu, cháu không nhớ rồi à? Mau gọi người đi.”
Mạc Như so sánh với cậu bé kia trong mảnh ký ức, có mấy phần tương đồng, nhưng chắc là không phải, có lẽ là em trai ba.
Cô có ba người em trai.
Cô lập tức nhìn cậu bé cười.
Mạc Ưng Tập chẳng những không gọi chị, mà ngược lại còn giật mình lùi sau nhảy cẫng lên, chạy ra ngoài sân, nhìn bọn họ phòng bị: “Ôi mẹ ơi, chị la ai?”
Mạc Như cười nói: “Chị là chị gái của em.”
Mạc Ưng Tập nhìn cô, rồi nhìn Chu Minh Dũ: “Anh… rể ư?”
Chu Minh Dũ cười: “Đúng thế, ba mẹ đâu?”
Mạc Ưng Tập sầm mặt, ấm ức đỏ mắt, đâu còn kiêu ngạo như đối với cô gái nhỏ bé kia: “Ban ngày đào đất, ban đêm bị phê bình.”
Chu Minh Dũ nói với Mạc Như: “Trưa rồi có phải nên ăn cơm rồi không? Để anh đi xem sao.”
Tôn Kiện Nga vội nói: “Không cần đâu, thím đã cho người đi gọi rồi.”
Mạc Ưng Tập nhìn bộ dạng bà ta, bĩu môi: “Thím vẫn còn đi lấy cơm à?”
Tôn Kiện Nga nhìn Mạc Như, nhìn Chu Minh Dũ, rồi nhìn trong giỏ, bên trong phồng lên không biết là mang theo thứ gì, bà ta không cam tâm đi như thế.
Mạc Ưng Tập thấy bà ta chưa đi, nói to: “Thím, chị và anh rể đến rồi, bữa trưa cũng chưa ăn, hay là đến nhà thím ăn bữa cơm.”
Tôn Kiện Nga giật mình thay đổi sắc mặt, lập tức nói: “Không được, không được, khẩu phần lương thực nhà thím không đủ ăn, đợi ba mẹ cháu về rồi tính.”
Bà ta ái chà một tiếng: “Trưa rồi, thím phải về nhà đi lấy cơm đây.” Nõi xong, bà ta chạy nhanh như bay, cứ như thể sợ người khác ăn vạ.
Đợi bà ta đi xa rồi, Mạc Ưng Tập xí một tiếng: “Chiếm hời không đủ, con gà sắt đi ị không nỡ chùi đít.”
Mạc Như cười khì khì: “Em còn nhỏ, học nói hỗn ở đâu thế.”
Lúc này, Mạc Ưng Tập quay đầu nhìn cô chằm chằm, nhìn trái nhìn phải, nhìn lên nhìn xuống, nhíu mày mím môi: “Chị là ai?”