Xuyên không thành một cô gái ngốc nghếch mang bụng bầu - Chương 615
Cập nhật lúc: 2024-08-20 18:16:37
Lượt xem: 34
Mạc Như cười nói: “May đồ tất nhiên là phải nhìn xem chất vải gì, nếu như là chất vải lông thì hai đồng còn không đủ nữa, nếu như là làm một bộ đồ Trung Sơn hay Lê-nin bền thì đúng là gần hai đồng, may đồ bình thường đương nhiên là không cần, năm hào thì còn được.”
Có người nói rẻ, có người lại nói mắc.
Dù gì có người lấy vải cũng phải lấy vải trắng rẻ nhất, qua Tết hai hào bảy một thước, về tự mình nhuộm màu ,mặc ứng phó, cũng không nỡ mua những vải hoa bốn hào sáu một thước.
Sao bọn họ lại nỡ lấy năm hào để may một bộ đồ chứ?
Năm hào Mạc Như còn không thèm làm nữa, may đồ cho người nhà mình mặc thoải mái, làm cho người khác mệt đến mức nào.
Cô có nhiều cách kiếm tiền như vậy, sao phải nằm trên máy may để làm bệnh đau cổ vai gáy ra?
Chu Thành Chí còn nhiệt tình giữ Trần Cương ở lại ăn cơm, cố tình cho người làm một đĩa thịt xào nhỏ cho anh ta, rót một chén rượu.
Lúc ăn uống no say, Chu Thành Chí cười nói: “Xã trưởng Trần, cậu xem các cậu mua hàng đến thôn chúng tôi, chúng tôi vừa hay cũng có đồ nhỏ cần mua, hay là tiện thể mua ở chỗ cậu được không.”
Ông đang nói đến que diêm, dầu hỏa, kim chỉ... đây đều là vật dụng hàng ngày, rất tốn tiền.
Đặc biệt là những nhu yếu phẩm như là que diêm và dầu hỏa.
Vân Mộng Hạ Vũ
Hiện tại mỗi nhà mỗi tháng chỉ có một gói que diêm, hoàn toàn không đủ dùng.
Thứ này thì Mạc Như và Chu Minh Dũ lấy được một ít phụ cấp từ Khâu Lôi, người trong thôn thì cũng không thiếu, chỉ thiếu dầu hỏa.
Dầu hỏa hiện tại số lượng nhiều hơn ngày trước, mỗi nhà có lượng nửa cân, nhưng mà cũng không đủ để làm gì, mọi người chỉ có thể nhóm dầu cải, nhưng mà dầu cải thì ánh sáng không đủ lại khói, hoàn toàn không có hữu dụng bằng dầu hỏa.
Từng dùng dầu hỏa thì sẽ không muốn dùng dầu cải để nhóm đèn nữa.
Hiện tại đội sản xuất có tiền, đương nhiên là phải nghĩ cách cải thiện điều kiện sinh hoạt một chút.
Trần Cương cười nói: “Được, nhưng mà số lượng có hạn.”
Chu Thành Chí cảm thấy có thể mua được chút nào hay chút nấy, ông ta không tham lam.
Ông ta liền dùng danh nghĩa của đội sản xuất mua thêm một ít que diêm và dầu hỏa, những cái này đều không dùng phiếu.
Chờ lúc mấy người Trần Cương tạm biệt, Chu Thành Chí đưa đến ngã tư, nhiệt tình nói: “Sau này đến huyện nhập hàng, đi đi về về khoảng sáu mươi dặm đường xa quá, có thể nghỉ ngơi ăn bữa cơm ở thôn chúng tôi rồi đi tiếp.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-thanh-mot-co-gai-ngoc-nghech-mang-bung-bau/chuong-615.html.]
Trần Cương: Đúng thế, ăn bữa cơm thì phải không cần phiếu bán đồ cho các người, cũng đáng tiền đó, đương nhiên là phải mỗi lần đều có rượu có thịt như vậy cũng khá được.
Đương nhiên là anh ta còn chưa biết, bị Chu Thành Chí dụ dỗ như vậy, sau này hợp tác xã đã thiết lập một điểm đại lý ở đại đội tiên phong.
Nhóm người Chu Minh Dũ, Chu Thành Liêm và Chu Bồi Cơ giúp Mạc Như đưa máy may về nhà, đặt ở vị trí phía đông sát tường trước giường đất của gian phòng phía đông, tường trên đó vừa hay có kê gác có thể treo đèn dầu soi sáng.
“Sỏa Ni, mau cho máy may chạy thử xem, xem thử may quần áo thế nào.”
Rất nhiều người sốt ruột chỉ muốn làm thay Mạc Như.
Mạc Như không nhanh không chậm, cô kéo đầu máy may ra, rồi lấy sách hướng dẫn ra soi đèn đọc, rất nhiều người chen ở phía sau cô cứ như có thể đọc hiểu vậy.
Mạc Như làm theo sách hướng dẫn, điều chỉnh lại một chút độ căng dãn của đai truyền, tìm được cảm giác phù hợp với mình.
Cô đạp bàn đạp chạy thử máy trống, tìm được tốc độ và tần số mình thích, sau đó lắp kim chỉ.
Người đến xem đông nghẹt hết cả trong nhà ngoài cửa sổ, tuy đang là buổi chiều nhưng mà ánh sáng đều bị che hết, xỏ kim hơi khó khăn.
Chu Thành Liêm la to: “Người bên cửa sổ tránh ra một chút, chia ra vào nhà xem, đừng cản ánh sáng.”
Chu Bồi Cơ đi dẹp người, kêu bọn họ vào trong nhà chờ, chia tốp vào trong tham quan.
Mạc Như lấy quần áo của Chu Diệu Hồng ra, ghép mảnh trước mảnh sau vào trước, sau đó tà áo, tay áo, túi áo...
Tiếng lạch cạch vang lên không ngớt, người xung quanh đến xem đều cảm thấy âm thanh này thật vui tai.
Chu Bồi Cơ nói: “Cháu cũng muốn may quần áo, về nhà lấy vải đến.”
So với việc để mẹ hắn ban đêm may đồ dưới ánh đèn đầu, chi bằng tốn sáu hào đến cho Mạc Như dùng máy may chạy một chút.
Sau tiếng la hét của hắn, những người năm nay không thiếu tiền đều la lên cũng muốn làm.
Chu Minh Dũ nói: “Này, các người vừa phải thôi, ngày mai là sáng mùng một rồi, ai còn may quần áo cho các người, mau về nhà tự may mà mặc đi.”
Người cần mặc gấp không có cách nào, người không cần mặc gấp thì nói tháng hai mặc cũng được, ai cũng vội vàng mang vải đến xếp hàng.
Có người than thở: “Đều là do phiếu vải năm nay phát muộn quá.”
Còn có người cười nói: “Phiếu vải muộn, máy may không phải cũng vừa mới đến sao, sau này còn nhiều việc làm, mọi người đừng gấp nha.”