Xuyên không thành một cô gái ngốc nghếch mang bụng bầu - Chương 563
Cập nhật lúc: 2024-08-20 17:46:39
Lượt xem: 37
Trương Căn Phát tức giận nói: “Sao lại không được? Lúc bận thì ăn khô, lúc nhàn thì ăn nhão. Các người lại chẳng phải làm việc trên sườn dốc, ăn thứ này đã là không tệ rồi, chê đói thì ngủ.”
Đội hai ăn bún hầm xương huyết heo xong, các cán bộ của đại đội xung quanh đều chạy đến “thỉnh kinh”
Hỏi thăm nhau, nói chuyện phiếm, bắt chuyện qua lại trước, sau đó mới nói rõ mục đích đến: “Đội trưởng Chu, chúng tôi có thể nào mua hoặc là đổi ít bún không?”
Khoan nói có đội ba đội bốn trước đó, Chu Thành Chí cũng không thể nào bán: “Kho lương thực khó khăn, lương thực dư của chúng tôi đều bán cho chính phủ hết, bây giờ không có dư một cân nào, đương nhiên là không bán.”
Có người còn muốn kì kèo: “Ông Chu, chúng tôi không lấy không, chúng tôi mua.”
Vân Mộng Hạ Vũ
“Vậy các người tự về làm đi? Xay bột mì, nấu nước sôi, luộc bún, không tốn sức chút nào cả.” Chu Thành Chí cứ không chịu.
Lương thực là căn bản, không thể tùy tiện nhượng bộ được.
Những người kia cũng không còn cách nào, nếu như thèm thì chỉ có thể về đội mình tự làm.
Nhưng mà nói thật, ngoại trừ đội hai, thậm chí là đội một cũng lãng phí không ít khoai lang, càng đừng nói đến các đội sản xuất khác.
Trong ruộng đều không ít khoai lang bị hư hỏng, đến bây giờ vẫn còn từng đống khoai lang đông lạnh kìa, trong nhà kho làm gì có khoai lang khô còn dư mà làm bún?
Vậy nên… chỉ có thể nhìn thèm thôi, ai bảo lúc đó bọn họ không cố gắng thu hoạch nhiều khoai lang về làm gì, lúc đó mỗi người thu hoạch thêm vài cái, bây giờ đã làm được rất nhiều bún ròi.
Thực ra đừng nói đến làm bún, rất nhiều đại đội bây giờ cũng giống như đội ba đội bốn vậy, ăn no cũng là vấn đề rồi.
Lúc mới mở nhà ăn vào mùa hè, ai nấy cũng hò hét: “Làm hay không làm, mỗi ngày đều hai cân rưỡi” Ăn thoải mái no nê, hai ba tháng là ăn hết sạch cả lương thực dự trữ của vụ hè.
Sau đó đàn ông luyện sắt thép, phụ nữ thu hoạch vụ thu qua loa, lương thực thu hoạch được về bị trạm lương thực thu hết hơn nửa, lương thực còn lại trong kho hoàn toàn không đủ để chống cự đến thu hoạch mùa hè năm sau.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-thanh-mot-co-gai-ngoc-nghech-mang-bung-bau/chuong-563.html.]
Bây giờ nhà ăn của rất nhiều đại đội có thể ăn no như nhà ăn đội hai là tốt lắm rồi, hầu hết đã không thể đảm bảo thành viên ăn bữa ăn no.
Có nhà ăn của đại đội đã bắt đầu sớm tối ăn cháo, chỉ buổi trưa có hai cái màn thầu, tính toán chi li như vậy cũng chỉ có thể ăn đến mùa xuân, sau đó e là cũng chỉ có thể xin lương thực cứu trợ với cấp trên thôi.
Hơn nữa còn có loại như mương nhà họ Giả, đã bắt đầu ăn thức ăn như là “tinh bột” gì đó.
Bây giờ rất nhiều người oán trách lẫn nhau, đàn ông trách phụ nữ ở nhà lười biếng, phụ nữ trách đàn ông bỏ nhà không quan tâm, kết quả là càng không chịu lao động, người nào cũng khoanh tay lại, xếp thành hàng, đứng ở góc tường và phơi nắng.
Tình hình như vậy thể hiện cực kỳ rõ ràng ở đội ba đội bốn.
Từ khi Trương Căn Phát kêu bọn họ mỗi ngày ba bữa ăn cháo khoai lang, hai đội này đều dáng vẻ sống c.h.ế.t không bằng. Chỉ có lúc ăn cơm thì xuống phơi nắng một chút, những thời gian còn lại đều nằm trên phảng.
Trữ đầy lương thực ở trong kho như đã đội hai của đại đội Tiên Phong đúng thật là hiếm gặp.
Đội hai làm bún xong ăn thả ga một bữa, bún còn lại còn được giữ kỹ càng, ăn tính toán kỹ.
Bọn họ mổ heo làm bún đã khiến người ta rất ghen tuông, làm đội ba đội bốn ngày nào cũng kêu gào. sau này cho đến qua Tết cũng phải khiêm tốn chút mới được.
Dù gì gần bảy tám cân khoai lang mới được một cân bún, cộng thêm chi phí nhân công, bếp lửa đồ, chi phí không hề thấp.
Bún của hợp tác xã mua bán cũng phải bán đến một đồng một cân, mà còn phải lâu lâu mới có hàng.
Bún của đội sản xuất thông thường đều là tự cung tự cấp, ít khi bán cho hợp tác xã mua bán, dù gì giá mua vào thấp đến đáng thương, chi phí cũng không thu hồi về được
Nếu tự mình đến thành phố bán bún thì một cân ít nhất có thể bán được một đồng sáu, khi một hào có thể mua được một cân yến mạch thì một đồng đã rất đáng giá rồi, nhưng mà cho dù mắc cũng không ai dám bán, hoặc là không có cái gan đó, hoặc là không có khả năng đó, hoặc là không có hàng có thể bán.
Hiện tại không phải là cá nhân, mà thuộc về đội sản xuất, nếu bị bắt không phải nói là kiếm chuyện với xã hội chủ nghĩa thì là đội trưởng đầu cơ tích trữ.
May mắn như Mạc Như và Chu Minh Dũ, có đường có hàng, có gan có năng lực, không phải dễ kiếm như vậy. Hơn nữa, bọn họ còn có con át chủ bài lớn nhất là không gian, nếu như thật sự có người đến bắt, bỏ vào không gian một cái, người ta không lấy được chứng cứ thì cũng không có cách nào.