Xuyên không thành một cô gái ngốc nghếch mang bụng bầu - Chương 525
Cập nhật lúc: 2024-08-16 05:55:29
Lượt xem: 42
Mạc Như cũng thích như vậy, nói làm hai cái cửa sổ, đổi luôn cửa sổ phòng Trương Thúy Hoa.
Trương Thúy Hoa lại không nỡ loại giấy cửa sổ mình vừa mới làm: “Đừng tháo hư làm lãng phí, một cửa sổ tốn một hào sáu xu, chúng ta cũng quen rồi, các con làm gian phòng phía đông trước đi.”
Mạc Như nghĩ sau này kiếm được kính rồi từ từ thay hết cửa sổ trong nhà.
Chu Bồi Cơ và Chu Thành Liêm cũng qua phụ làm khung gỗ, Chu Bồi Cơ làm thợ mộc, Chu thành Liêm làm thợ hồ.
Vừa phải làm xong cửa sổ mới, vừa phải tháo khung cửa sổ trước đó xuống.
Sau khi làm xong cửa sổ mới, dùng đinh nhỏ lắp kính vào trước, rồi dùng đất dầu cố định lại, như vậy thì vừa không bị gió lùa cũng tăng khả năng chịu lực của kính.
Sau khi làm xong Chu Thành Liêm phụ lắp vào, lắp xong cửa sổ kính, trong nhà trở nên sáng sủa hơn rất nhiều.
Miếng kính còn lại mà Khâu Lỗi mua cho cô, Chu Minh Dũ làm một khung hình, đặt hình vào đó bảo vệ không bị vàng hình.
Bây giờ trong nhà có bảy tấm hình, ba tấm là trạm trưởng Hinh đưa người đến chụp, bốn tấm là bí thư Lữ đưa người đến chụp, sau này đều được Lâm Thư mang qua hết.
Trên cửa sổ có kính, bức tranh trước đó của Mạc Như không cần đắp vào nữa.
Chu Minh Dũ không nỡ làm hư, giấy tuyên có thể dán đi dán lại, anh dùng bàn chải dính nước làm ướt tháo tranh xuống, rồi làm một khung gõ, sau khi phơi khô đóng khung hai bức tranh này treo lên tường.
Có điểm xuyến của khung tranh và khung hình, bức tường màu đen đất đơn giản ngay lập tức trở nên sáng bừng lên.
Chu Minh Dũ vỗ tay, xong xuôi.
Mạc Như nhìn, cười nói: “Anh Út Năm làm khung đẹp thật.”
Chu Minh Dũ cười nói: “Là em vẽ đẹp.”
“Này, hai người đừng có mè nheo như vậy, suốt ngày hai vợ chồng khen qua khen lại không biết ngượng.” Bên ngoài cửa sổ vang lên giọng nói của Chu Bồi Cơ.
Hắn ôm lấy thau cơm, vừa cắn màn thầu, vừa nhìn vào trong cửa sổ, nhìn vào trong cửa sổ, cảm giác kính này tốt thật, trong nhà sáng trưng, anh ta cũng muốn có hai miếng.
Mạc Như hỏi: “Tay của anh đỡ hơn chưa?”
Chu Bồi Cơ: “Cũng đỡ nhiều rồi, nhưng mà e rằng sau này không làm thợ mộc được nữa.”
Chu Minh Dũ: “Không phải có mày sao?”
Chu Bồi Cơ cười lên: “Thì đó, mày xem cửa sổ này, tao làm đẹp quá trời, đúng chứ, đẹp hơn mày làm nữa.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-thanh-mot-co-gai-ngoc-nghech-mang-bung-bau/chuong-525.html.]
Chu Minh Dũ: “Cái này là tao làm, cái gian phòng phía đông là mày làm, hơi biến dạng xém nữa không lắp vào được.”
Chu Bồi Cơ ngay lập tức quay người đi. Cái gì? Tôi không nghe thấy.
Sau khi hắn đi, Vân Nhi, con gái của Ngô Mỹ Anh chạy qua, trong tay có vài tờ giấy dán cửa sổ màu đó: “Thím chiến sĩ thi đua, bà nội bảo cháu đưa giấy dán cửa sổ qua cho thím.”
Mạc Như đi ra ngoài nhận lấy, cười nói: “Tốt vậy à, thím cảm ơn, đẹp thật.”
Trước đó Hà Tiên Cô đã nhờ cô mua một ít giấy đỏ, nói đến tết cắt ít giấy dán cửa sổ.
Mạc Như thấy trên giấy dán cửa sổ kia có các chủ đề như nhiều con nhiều phước, sắc xuân đầy vườn, cắt cực kỳ đẹp, vội nói lời cảm ơn, rồi lấy một nắm sơn tra từ trong thau sứ trong bếp cho cô bé.
Vân Nhi không chịu lấy.
Mạc Như cười nói: “Người ta tặng cho thím, chua chua ngọt ngọt ngon lắm, mang về ăn với em trai.”
Lúc này Vân Nhi mới nhận lấy, nói lời cảm ơn rồi chạy đi.
Mạc Như lại dán giấy dán cửa sổ lên cửa sổ kính cùng với Chu Minh Dũ, đỏ đỏ trông rất vui mắt.
Chu Minh Dũ cười nói: “Trời ơi, đây là cách bày trí phòng tân hôn mà, kiếm thêm hai cây đèn cây vừa đẹp là đêm động phòng hoa trúc.”
Vân Mộng Hạ Vũ
Anh nhìn khuôn mặt trắng trẻo của Mạc Như được giấy dán cửa sổ ánh lên ửng đỏ, anh rung động, kề mặt lại hôn cô, Mạc Như được hôn cười khanh khách.
Chu Thất Thất mở mắt tròn xoe lên nhìn rất hiếu kỳ, ô ô ô đưa tay nhỏ ra lấy.
Mạc Như lấy màu đỏ trên tay chấm một nốt đỏ trên đầu nó, lấy gương nhỏ ra chọc Chu Thất Thất cười: “Ái chà, con cái nhà ai mà xinh thế.”
Chu Thất Thất nhìn khuôn mặt bự trong gương, vui mừng cười ha ha.
Làm việc xong, Chu Minh Dũ cũng vội đi lấy cơm trưa, sau khi ăn xong đến xưởng làm giấy, Mạc Như ở nhà trông Chu Thất Thất, tiện thể vẽ tranh cho Trần Ái Nguyệt.
Trần Ái Nguyệt hiện tại rất bận, mấy bức tranh đều nhận được đánh giá tốt, còn nhận được giải nhất đánh giá tiên tiến trong tuyên truyền văn hóa Đại nhảy vọt của đảng ủy địa phương.
Trần Ái Nguyệt mang giấy khen về dán, cô ta cho Mạc Như hết phần thưởng, ba cây bút lông, một hộp màu nước loại tốt.
Cửa sổ lắp xong kính, cô ngồi dưới cửa sổ sáng trưng không cần đốt đèn.
Bất giác Chu Thất Thất đã chìm vào giấc ngủ, cô cũng vẽ xong nửa bước tranh tuyên truyền của xưởng sắt thép, vươn vai một chút, nghe thấy bên ngoài có giọng của Chu Minh Dũ và một người phụ nữ.
Chu Minh Dũ: “Mạc Như à, em mau xem ai đến rồi!”