Xuyên không thành một cô gái ngốc nghếch mang bụng bầu - Chương 491
Cập nhật lúc: 2024-08-14 20:43:06
Lượt xem: 17
Mạc Như vui nhất là được trao phần thưởng rồi.
Cô cười với Lữ Ái Linh rất chân thành.
Lữ Ái Linh nói một hồi như thường lệ, khuyến khích phụ nữ phải dũng cảm gánh vác nửa bầu trời, cho dù là sản xuất hay văn hóa cũng không được lạc hậu.
Anh ta trao phần thưởng cho Mạc Như, một đôi giày bông mang cưới chân, một chiếc áo choàng xanh, mười cân dầu mè, ba cân đường viên.
Mạc Như dựng đứng lỗ tai để nghe, kết quả không nghe thấy phiếu mua vải, trong lòng có chút hụt hẫng, nhưng nghe thấy có một chiếc áo choàng xanh thì cô lại thấy vui mừng.
Cô còn nghĩ may chiếc áo choàng cho Chu Minh Dũ, mùa đông ở đây rất lạnh, ban đêm ra ngoài giao hàng không có áo choàng không chắn gió được.
Đang cần thì có người mang đến, đúng là giúp người khi gặp nạn, bùn ngủ gặp chiếu manh.
Ai đã chuẩn bị phần thưởng này thế, cô phải cảm ơn người đó mới được.
Cô cười đến mức không khép được miệng: “Cảm ơn bí thư! Cảm ơn các lãnh đạo và đồng chí.”
Phụ nữ đại đội Tiên Phong đều rất ngưỡng mộ, không nói là đôi giày bông dưới chân bốn năm đồng một đôi, mọi người đến hợp tác xã chỉ có thể đứng nhìn từ xa, không thể lại gần xem, người dân có tiền cũng không mua được chiếc áo choàng xanh kia, đó là vật tư quân dụng.
Không ngờ Mạc Như lại có được một phần thưởng.
Còn có mười cân dầu mè, gửi về nhà chai nhỏ cũng chỉ có hai lạng, có thể ăn được cả năm.
Huống gì còn có ba cân đường viên nữa.
Vào thời điểm này, đường viên là thứ hiếm, người bình bình mua đường trắng cũng bị hạn chế chứ chưa nói đến đường viên, đây là thứ cần có phiếu thực phẩm phụ.
Có rất nhiền đứa trẻ nhìn chằm chằm túi đường viên to kia, chúng liên tục mút ngón tay mình và chảy nước miếng, chúng cảm thấy nếu có thể ăn một viên thì làm gì cũng vui.
Cờ thi đua đã được phát, theo lệ lãnh đạo phải quan tâm đến cuộc sống của người dân, chẳng hạn như ra đồng nhìn xem, trải nghiệm trong nhà ăn, tiếp xúc gần hơn với người dân, thể hiện tình cảm như cá với nước giữa cán bộ và quần chúng.
Lữ Ái Linh nói với Mạc Như: “Đồng chí Mạc Như! Nếu có khó khăn gì thì cứ phản ánh với bí thư chúng tôi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-thanh-mot-co-gai-ngoc-nghech-mang-bung-bau/chuong-491.html.]
Mạc Như chợt nảy ra ý nghĩ, chủ nhiệm Hội liên hiệp phụ nữ thực sự lo nghĩ cho phụ nữ, cô lập tức cười nói: “Bí thư! Thôn chúng tôi thực sự có vấn đề nan giải cần bí thư giúp đỡ giải quyết.”
Bí thư Lữ tốt tính, cười nói: “Đồng chí Mạc Như! Cô nói nghe xem.”
Mạc Như nói về xưởng làm giấy trong thôn mình: “Mời bí thư Lữ và chủ nhiệm đi tham quan một lát, xưởng làm giấy thủ công của chúng tôi chủ yếu là cung cấp hàng hóa cho cửa hàng bách hóa trong huyện, nhưng sau công cuộc luyện sắt thép, nhân lực nam trong thôn chúng tôi bị điều đi hết, phụ nữ thì bận rộn thu hoạch hoa màu nên ngưng lại rồi.”
Cô và Trần Ái Nguyệt cùng bí thư Lữ và những người khác đến xưởng làm giấy xem.
Tất nhiên là xưởng làm giấy này thô sơ đến đáng thương, căn bản không giống một cái xưởng, đây nếu để ở thành phố thì có thể coi là căn nhà nguy hiểm.
Mạc Như giới thiệu xưởng làm giấy trong thôn cho bọn họ, một ngày tiêu hao biết bao nhiêu rơm lúa mì, sản xuất bao nhiêu giấy mềm, có thể giúp đỡ giải quyết những vấn đề nan giải về tình trạng không đủ giấy vệ sinh ở huyện.
Lữ Ái Linh cười nói: “Bí thư! Chẳng cần cô nói, đơn vị chúng tôi từng phát hành loại giấy này.”
Vốn dĩ giấy vệ sinh do cơ quan huyện ủy phát hành đều là giấy vệ sinh từ bên ngoài chuyển vào, sau này bộ phận hậu cần vô tình dùng loại giấy này, nói tuy hơi thô ráp nhưng có thể nhìn ra là sợi rơm lúa mì, nhưng cũng vừa đúng lúc chứng tỏ đó là một loại giấy vệ sinh tốt, không phải là loại giấy vụn được thu gom từ khắp nơi để gia công mà là loại giấy sạch hơn.
Vì vậy sau đó loại giấy này được chuẩn bị sẵn trong nhà vệ sinh của huyện ủy, nhưng không may nó đã biến mất, có một số đồng chí cũ vẫn còn nói về nó.
Mạc Như nhờ người cho bí thư Lữ xem tờ giấy mẫu mà bọn họ để lại.
Anh ta mò mẫm, gật đầu: “Là một xưởng thủ công, thực sự không tồi, khá là tốt.”
Vân Mộng Hạ Vũ
Ánh mắt Mạc Như sáng rực, nếu là như thế thì có phải là được đi làm lại bình thường rồi?
Bí thư Lữ nói: “Được, chuyện này tôi nhớ rồi, khi nào họp sẽ thảo luận lại.”
Tất nhiên là anh ta sẽ không nhớ đâu, nhưng ủy viên bí thư bên kia sẽ ghi nhớ giúp anh ta.
Mạc Như biết không thể gò ép, cho dù người ta thực sự nhớ hay là qua loa thì đó cũng là may mắn.
Trang Oánh ở bên kia cũng rất vui mừng, liên tục khen Mạc Như trước mặt Lữ Ái Linh, nói cô không giỏi ăn nói nhưng thành thật chịu khó, chưa từng giở thủ đoạn, cũng không chú trọng hơn thiệt của cá nhân.
Trần Ái Nguyệt lập tức ùa theo: “Đúng thế! Đồng chí Mạc Như chẳng những biểu hiện rất ưu tú trong đội sản xuất của mình, mà còn dẫn dắt toàn bộ phụ nữ đại đội Tiên Phong thu hoạch vụ thu, đôn đốc và giúp đỡ những người chậm tiến.”