Xuyên không thành một cô gái ngốc nghếch mang bụng bầu - Chương 449
Cập nhật lúc: 2024-08-14 19:32:46
Lượt xem: 33
Không có máy tuốt hạt nên chỉ có thể dùng phương pháp thô sơ này.
Có hai phương pháp thô sợ, một là có thể nhanh chóng xử lý một lượng lớn, đó là chất một đống bắp đã phơi khô rồi dùng gậy lớn gõ vào.
Gõ các lõi bắp, cơ bản cũng nghiền vụn thành từng miếng nhỏ, sau đó người già và trẻ nhỏ cùng lên xe thì mới có thể xát hạt bắt.
Có người có thể trực tiếp nộp thuế lương thực hoặc phơi khô hai ngày cũng được.
Loại thứ hai chính là nhàn rỗi từ từ bóc.
Khi lột vỏ để nguyên vỏ bắp lên trên, xoắn lại thành chuỗi, treo từng chuỗi bắp lên, ban đầu có thể treo lên cây, hiện tại cây đều đã bị chặt hết rồi nên chỉ có thể treo lên tường mà thôi.
Đợi đến khi trú đông thì có thể lấy từng chuỗi xuống, dùng cái khoan sắt cứ cách vài hàng là khoan vào hạt bắp, khoan được mấy hàng là có thể dùng hai quả bắp xát vào nhau, tất nhiên tốc độ sẽ rất chậm.
Đến trưa tuốt hạt xong thì báo tin cho trạm lương thực để bọn họ đến đội sản xuất chở đi.
Chu Thành Nhân bọn họ khó khăn lắm mới có cơ hội trở về cày ruộng và trồng lúa mì, bọn họ tuyệt đối sẽ không dẫn cả thôn đi nộp thuế lương thực.
Nhân lực cũng không đủ.
Trạm lương thực chỉ có thể cử người đến chở đi.
Hiện tại, phòng quản lý lương thực ngày nào cũng mở cửa, đi cùng những nhân viên kiểm nghiệm, người cân đo, kế toán và những người khác đến nông thôn thu thuế lương thực, nhóm người đầu tiên thu thuế lương thực trước rồi thu lương thực mua, sau đó đến lương thực dư.
Năm nay, không có nhiều nhân lực, hoàn thành thu thuế lương thực đã là tốt lắm rồi, có rất nhiều đại đội còn không gom đủ thuế lương thực.
Lương thực dư cũng nhiều.
Không phải là không có lương thực dư mà giờ đang ở ngoài đồng.
Bận rộn mấy ngày trời, các phụ nữ nộp thuế lương thực bắp trước, chuyện mua lương thực và lương thực dư để tính sau.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-thanh-mot-co-gai-ngoc-nghech-mang-bung-bau/chuong-449.html.]
Chu Thành Nhân cũng dẫn theo người cày ruộng, xớt đất, bón phân, gieo hạt. Thay vì cày xong hết đất mới trồng, bọn họ cày ruộng trước, cày xong mảnh đất này thì cày tiếp mảnh đất còn lại, sau đó sẽ có người dẫn đến bón phân, gieo hạt mảnh ruộng đã được cày xong trước đó.
Chỉ cần cày ruộng xong thì sẽ lập tức trồng lúa mì, làm việc theo ca cả ngày lẫn đêm, không lãng phí thời gian.
Trước sau trồng khoảng một trăm mẫu lúa mì, phân bón nhà nông do đội trữ chỉ đủ trồng bốn mươi mẫu, phải tiếp tục trữ phân để năm sau cày ruộng vụ thu.
Những lúa mì khác thì dùng phân u-rê.
Chu Thành Nhân cảm thấy thời tiết khá mát mẻ, có trồng thêm ước chừng cũng không thể nảy mầm nên ông ta quả quyết dừng lại, không thể lãng phí, cùng lắm thì năm sau nộp thuế lương thực lúa mì, cả đội chỉ giữ lại giống.
Nếu đã không thể tiếp tục trồng lúa mì thì ông ta dứt khoát nhờ người khác cày luộn phần ruộng còn dư, nhất là những mảnh đất có gốc rạ, cày bừa xong thì các gia đình có thể nhặt về nhóm lửa đốt giường lò.
Cày ruộng xong, trải qua lễ rửa tội ngày đông băng tuyết giá rét, những quả trứng sâu bọ ẩn trong đất sẽ bị c.h.ế.t cóng, cày ruộng có thể sẽ ít bị sâu bệnh hơn vào mùa xuân năm sau.
Vân Mộng Hạ Vũ
Ông ta còn bảo Chu Thành Nghĩa đặc biệt chạy đến công xã một chuyến, đến chuồng nuôi lợn của công xã bắt hai con lợn nhỏ về, như thế thì nhà ông ta lại có thể tiếp tục nuôi lợn.
Hiện tại, đất và lương thực đều là của tập thể, xã viên không được chia lương thực, tất nhiên cũng không có lương thực nuôi lợn, nuôi gà. Nhưng Chu Thành Chí lấy lý do đội sản xuất không có đủ chỗ nuôi lợn nuôi gà, bảo xã viên nuôi ở nhà, trữ phân bón cho đội sản xuất, rồi tính điểm công tác cho xã viên, tiền bán lợn tất nhiên cũng thuộc về đội sản xuất.
Lúc này, Trương Căn Phát từ đại đội vận chuyển chạy về dẫn đội ba đội bốn đi gây rối. Ông ta phao tin rằng mình mời một kỹ thuật viên nông nghiệp từ huyện đến, còn giỏi hơn cả Cao Dư Phi.
Kỹ thuật viên Nhậm vừa đến đã phê bình Chu Thành Nhân: “Các người làm như thế sao được, như thế này sao có thể đạt năng suất cao? Năm sau huyện Cao Tiến chúng ta phải tiếp tục giúp phóng vệ tinh lúa mì, ít nhất cũng phải đạt năng suất một vạn cân một mẫu.”
Chu Thành Nhân sầm mặt: “Anh nói xem sao lại một vạn cân?”
Kỹ thuật viên Nhậm thấy ánh mắt nhà quê nhìn anh ta: “Ông hoàn toàn không hiểu về cày ruộng, không hiểu khoa học cày ruộng. Ông phải cày sâu cuốc bẫm, ít nhất phải xới đất hơn một mét mới được. Xới đất từ bên dưới lên có thể làm sâu bọ có hại c.h.ế.t vì cóng và tích lũy chất dinh dưỡng. Sau khi thâm canh sẽ bón phân, một mẫu ruộng phải bón phân gấp năm lần so với năm trước.”
Chu Thành Nhân: “Chúng ta không có nhiều phân bón.”
Gấp đôi phân bón cũng không đủ, còn gấp năm lần, anh tưởng khua môi múa mép dễ thế à?
Kỹ thuật viên Nhậm trợn tròn mắt: “Các người gieo bao nhiêu giống?” Anh ta đến dùng gậy xới đất lên như thật, anh ta muốn xem mật độ giống trong ruộng.