Xuyên không thành một cô gái ngốc nghếch mang bụng bầu - Chương 402
Cập nhật lúc: 2024-08-14 05:55:23
Lượt xem: 39
Chỉ có Triệu Phối Lan, Vương Liên Hoa cùng với mấy nhà khác có gọi người đến, không ai chia cho bọn họ, chỉ có thể như thế.
Mẹ của Triệu Phối Lan nhìn chén đồ ăn chia được ít đến đáng thương, trong đó còn chưa được mấy cục thịt.
Bà ta thấy mẹ chồng của Triệu Phối Lan muốn bưng, vội cướp mất, dùng tay moi moi lựa thịt trong đó ra cho các cháu của mình trước, sau khi chia xong lại chia rau ăn hết với con trai và chồng mình, uống hết canh rau.
Ăn xong rồi, bà ta liếc Triệu Phối Lan một cái, “Như vậy cũng ăn không no. Màn thầu đâu?”
Mấy cái màn thầu được chia cũng mang đi luôn.
Cả nhà Triệu Phối Lan còn đang ngồi nhìn.
Mẹ của Triệu Phối Lan nói: “Được rồi, còn tưởng mày có bản lĩnh thế nào, kêu bọn tao qua ăn thịt, vô dụng như vậy, đúng là tốn công nuôi mày lớn từng này mà.”
Anh, mẹ và các chị dâu cũng than vãn, “Thì bởi, cứ tưởng được ăn thoải mái, ăn hai miếng này còn không đủ bọn tao đi bộ, tiểu một cái là hết rồi, chi bằng ăn ở nhà ăn.”
Cả nhà cứ vậy quay đi, để lại Triệu Phối Lan ngây người ra.
Mẹ chồng và ba chồng cô ta tức đến choáng người, không nói nên lời, chồng cô ta ôm lấy con trai, cũng chưa hoàn hồn.
Triệu Phối Lan khóc òa lên, Vương Liên Hoa cũng nói: “Chúng ta đi xin thêm nữa, phải chia theo đầu người mới đúng.”
Tôn Ngọc Quyền mắng: “Đồ ngu, dựa theo đầu người cái gì, lương thực là chia sáu bốn theo đầu người lao động, rau, cỏ, phúc lợi đều chia theo điểm công tác.”
Điều này chính là phụ cấp của Chu Thành Chí đối với người siêng năng, nếu như điểm công tác không có tác dụng, thì còn ai lao động siêng năng nữa.
Đặc biệt là nhiều thôn bây giờ chia tám hai theo đầu người lao động, đầu người chiếm tám phần, điểm công tác mới chiếm có hai phần, thậm chí có thôn điểm công tác còn dùng để trang trí, tất cả đều ăn cơm theo đầu người.
Những người siêng năng cũng bị đả kích tính tích cực làm theo người lười, người lười thì lười hơn, vậy thì tốt rồi, ai cũng đừng mong ăn cơm no, đói hết đi.
Đội hai bọn họ vẫn luôn giữ được sức hoạt động, là bởi vì ông ta vẫn luôn tìm cách cân bằng đầu người lao động.
Lương thực có thể chăm sóc đầu người, cho người ăn được phần ăn thấp nhất, nhưng mà phúc lợi rau thịt v.v…, thì phải dựa theo điểm công tác, như vậy cũng có thể khích lệ mọi người làm việc nhiều hơn, không sợ điểm công tác không có tác dụng, làm nhiều thì sẽ có báo đáp.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-thanh-mot-co-gai-ngoc-nghech-mang-bung-bau/chuong-402.html.]
Chia như vậy là công bằng nhất, hầu hết mọi người đều tâm phục khẩu phục, vậy nên uy tín của Chu Thành Chí mới cao như vậy, bởi vì hầu hết mọi người đều ủng hộ ông.
Bởi vì Triệu Phối Lan làm một trận như vậy, Trương Thúy Hoa bưng về một thau thịt to, chia cho nhà mình một ít, còn hỗ trợ thêm cho mấy hộ điểm thấp mà không có mời họ hàng về, kết quả còn được hơn một nửa.
Cả nhà cứ ăn thoải mái, ăn thịt với rau thôi cũng ăn đến no căng.
Mấy anh em Chu Minh Nguyên, Chu Minh Quang, Chu Minh Lam sờ bụng, no căng, cười ha ha, “Chưa từng biết rằng, thì ra không ăn cơm, cũng có thể ăn no! Ha Ha, nếu như ngày nào cũng có nhiều rau thịt để ăn như vậy, một năm hai trăm cân lương thực cũng đủ rồi.”
Chu Minh Dũ nói: “Các anh không cần lo lắng, cũng sẽ có ngày được như vậy thôi.”
“Bữa này là hài lòng rồi, không cần nghĩ nhiều.” Đều cười phá lên.
Mạc Như nhìn bọn họ vui mừng, cô ấy cảm thấy người nhà mình cũng khá đáng yêu, không cần biết có phải nhỏ mọn không, có phải không thông minh không, nhưng mà biết hài lòng thì thường vui vẻ, mỗi ngày đều lạc quan hướng lên, điểm này đã rất tốt.
Trương Thúy Hoa hét lên: “Nhớ hết nha, đây là công lao của anh hùng bảo vệ bông gòn, lúc các con không ở nhà, nhặt bông gòn, thu hoạch nông sản, cũng nhờ vào Sỏa Ni hết đó.”
Mọi người vội cảm ơn với Mạc Như: “Cảm ơn vợ út năm.”
Vân Mộng Hạ Vũ
Mạc Như vội vẫy tay, “Trời ơi, mọi người đừng cảm ơn em nữa, ngại quá đi.”
Trương Cấu hôm nay hiếm thấy ăn thịt không tích cực lắm.
Lúc tối Chu Minh Quang còn nói chị ta, “Nhà bên em ăn thịt mỗi ngày à, sao em không thèm rồi?”
Trong lòng Trương Cấu nghĩ nhà mẹ đẻ không có anh em trai, ba mẹ chịu ấm ức, còn phải dựa vào nét mặt của chú bác, còn mình thì ăn thịt ở đây, ba mẹ không được ăn.
Lúc vừa mở nhà ăn, thôn bọn họ ăn cũng khá được, ăn thoải mái, bữa nào cũng có mỡ có thịt, họ ăn đến cũng được cho cơm ăn?
Kết quả chưa được một tháng đã bắt đầu giới hạn lại, sau này càng gắt hơn nữa.
Mà từ lúc rèn luyện gang sắt đàn ông đều đi rèn luyện gang sắt hết chị ta cũng không có thời gian quay về xem, cũng không biết bọn họ thế nào, nhà ăn trong đội có cơm ăn hay không?
Có phải trống như nhà ăn của đội ba, chỉ chờ gạo trong ruộng bỏ vào nồi không?