Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên không thành một cô gái ngốc nghếch mang bụng bầu - Chương 30

Cập nhật lúc: 2024-08-01 20:42:40
Lượt xem: 72

Chu Minh Quốc lớn tiếng nói: “Đại đội trưởng, mấy điểm công tác cho đám ruồi muỗi của gia đình Minh Dũ là từ nơi nào ra? Không phải từ đội của chúng ta đấy chứ, nếu đúng là từ trong đội chúng ta, không phải ông tự lấy điểm của mình ra để dỗ dành chúng tôi đấy chứ? Như vậy thật không thú vị chút nào. Mấy điểm công tác này hẳn là nên đến từ nơi khác.”

Trương Căn Phát mở miệng nói không ra lời.

Vân Mộng Hạ Vũ

Đâu ai ngờ tới hắn có thể bắt được nhiều như vậy chứ! Vốn đang suy nghĩ phải làm sao để đánh nát mặt Đội hai, làm cho bọn họ đều thành thật một chút, đừng có cả ngày chèn ép làm ảnh hưởng đến cái đại đội trưởng là ông ta.

Đường đường là một đại đội trưởng mà uy vọng ở trong thôn còn không bằng một tên đội trưởng đội sản xuất, một chút giá trị cũng không có!

Tuy rằng ông ta nói sẽ khấu trừ điểm công tác, nhưng cũng chỉ là hù dọa Đội hai mà thôi, nói thật thì ông ta cũng không dám khấu trừ, mà ông ta cũng không có cái bản lĩnh làm chủ được việc đó, dù sao thì các đội sản xuất đều tự chủ, tự chịu trách nhiệm việc sản lượng lời lỗ, điểm công tác của cán bộ đại đội bọn họ còn bị treo ở trong đội của người ta nữa là.

Ông ta nói khen thưởng điểm công tác cũng là vì khích lệ mấy người làm biếng của Đội ba Đội bốn, nói hoàn thành nhiệm vụ là để vả miệng Đội một cùng Đội hai.

Hiện tại thì hay rồi, còn bị Chu Minh Dũ thắng ngược lại một nước cờ, người câm ngậm bồ hòn chịu khổ mà nói không nên lời.

Chu Minh Dũ thấy nửa ngày trời mà ông ta cũng không thả nổi một cái rắm, anh cười cười, "Không phải đại đội trưởng muốn chơi xấu đấy chứ.”

Trương Căn Phát rất không biết xấu hổ, nháy mắt ra hiệu cho con trai ông ta, Trương Kim Hoán lập tức nói: “Chu Minh Dũ mày có ý gì, vì sao lại không biết lớn nhỏ như vậy, ba của tao chẳng những là đại đội trưởng mà còn có vai vế lớn hơn mày đấy.”

Chu Minh Dũ đưa mặt dày ra tỏ vẻ mình là người có tình có lý, anh cười nói: "Theo tôi thấy trong chốc lát đại đội trưởng cũng đếm không xong, bảo ông ấy thức trắng đêm để đếm cũng thật không có tình người, trước tiên tôi cứ xách trở về, chờ khi nào đại đội trưởng muốn đếm thì tôi lại xách đến đây. Gia đình của chúng ta vô cùng ủng hộ Đảng cũng chủ tịch Mao, bất luận là chuyện gì cũng đều sẽ không để bị lạc hậu, sau này khẳng định sẽ bắt còn nhiều hơn nữa. Nhiệm vụ của Đội hai chúng tôi đều ở chỗ này, khi nào đại đội trưởng muốn kiểm nghiệm thành quả chiến đấu thì cứ tùy thời mở cuộc họp, tôi lập tức xách lại đây cho đại đội trưởng đếm nhé.”

Chủ tịch Mao kêu gọi diệt trừ bốn hại là vì chống lại cuộc chiến chống vi khuẩn xâm lấn của tư bản chủ nghĩa, là vì để nói về việc giữ vệ sinh, cũng không phải là để ông tranh công, càng không phải để một tên hề cái gì cũng không am hiểu như ông mang theo dân chúng toàn thôn nhảy nhót lung tung.

Đương nhiên anh phải xách trở về, nếu không xách trở về có khi sẽ bị Trương Căn Phát tiêu hủy chứng cứ thì sao?

Dù sao thì ông lại tiếp tục ngại ở không nhàn rỗi không có việc gì làm muốn mở cuộc họp thì tôi sẽ xách đến đây cho ông đếm! Gần đây bắt đầu chạy nước rút, ông không cần phải gọi mấy người vội vàng bận rộn trồng trọt như chúng tôi đến đây đâu.

Đám người Trương Căn Phát hoàn toàn nói không nên lời, nếu thật muốn bọn họ đếm thì bọn họ cũng không dám đếm, không chỉ là không thể đếm kỹ càng mệt c.h.ế.t người, mà số lượng lại còn quá nhiều biết phải làm sao bây giờ! Điểm công tác của toàn thôn đều phải đưa hết cho hắn sao? Cho nên, đành phải trơ mắt nhìn Chu Minh Dũ mang cái lu sành kia đi.

Chu Minh Dũ đi đến nơi hai người đã hẹn trước để hội họp với Mạc Như, hai người cười cười nổi nói, cùng nhau đi về nhà.

Thấy anh đi rồi, Trương Căn Phát mới hồi phục lại tinh thần, “Mau đi ngăn hắn, bảo hắn để thành quả chiến đấu lại.”

Trương Kim Hoán lập tức hiểu rõ ý đồ của ba hắn, nhiều ruồi muỗi như vậy, nếu đưa thứ này lên trấn trên để khoe với bộ tư lệnh huyện ủy về thành quả bọn họ diệt trừ bốn hại thì sẽ mát mặt nhường nào, đại đội trang trại nhà họ Chu bọn họ sẽ lập tức trở thành đại đội tiên tiến toàn huyện, diệt trừ bốn hại gương mẫu!

Đây là quang vinh lớn lao, đến lúc đó ba hắn có thể được đề bạt đến trấn trên làm cán bộ, vậy là hắn đã có thể tiếp nhận cái chức đại đội trưởng này!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-thanh-mot-co-gai-ngoc-nghech-mang-bung-bau/chuong-30.html.]

Trương Kim Hoán vội vàng đuổi theo, “Minh Dũ, người anh em, Minh Dũ, khoang hãy đi.”

Đám người đã rời đi gần hết, Triệu Hỉ Đông còn ở nơi đó kêu kên, "Chim sẻ của tôi đâu, chim sẻ của tôi đâu rồi! Không thấy chim sẻ của tôi đâu hết cả.”

Có người cười ha ha, châm chọc hắn: “Triệu Hỉ Đông, không phải chim của mấy mọc giữa hai chân sao, vì sao lại để mất?”

Một tên đàn ông có chút không đứng đắn đem chim sẻ nói thành ý khác.

Triệu Hỉ Đông tức giận đến mức khóc rống lên, vì sao lại tìm không thấy hai dây chim sẻ hắn vừa đặt ở đây, những con chim kia là công sức khổ cực của hắn đi bắt, hắn nhanh chóng đi hỏi bọn người Trương Kim Nhạc có phải đã ghi nhớ điểm công tác hay không.

Trương Kim Nhạc lại lấy cái gậy chống chọc chọc vào giữa hai chân hắn, "Mất rồi sao? Đưa tao nhìn xem nào.”

Triệu Hỉ Đông vừa giận vừa vội vừa xấu hổ vừa tức nghẹn, lập tức né tránh.

Chu Bồi Cơ bên kia cũng mặc kệ không quan tâm bọn họ có ghi nhớ điểm công tác cho hắn hay không, hắn bắt chim sẻ vốn là vì để ăn, dùng dầu chiên lên, thơm nức!

Làm cho mấy người ở nhà sau lưng thèm thuồng!

Hắn còn tính toán đưa cho Chu Minh Dũ mấy chục con, Trương Thúy Hoa khẳng định sẽ không nỡ lấy dầu để chiên, đến lúc đó nhà mình ở phía trước lấy dầu chiên chim sẻ, nhà sau lưng nhất định sẽ thèm đến mức chảy nước miếng. Bà già Trương Thúy Hoa kia là một người keo kiệt, bảo đảm sẽ nhịn không được mà dậm chân mắng, mẹ của hắn ở nhà đã bắt chước qua hai lần, kiểu như là “Cái đồ bê con thối, đưa mấy thứ này tới đây để nhục nhã chúng ta, muốn làm cho nhà chúng ta hoang phí dầu à, như vậy chúng ta sẽ càng không ăn…”

Trong nhà bọn họ, Trương Thúy Hoa cũng có biệt danh riêng, gọi là “Địa chủ Hoàng”. Nơi này có một câu chuyện xưa kể về một ông địa chủ họ Hoàng, vô cùng tiết kiệm và keo kiệt, cho dù trong nhà có của ăn của để cũng không nỡ cơm ăn áo mặc, áo quần trên người còn không bằng đứa ở đợ trong nhà, mỗi ngày đều cõng cái sọt đi ra ngoài nhặt phân. Chẳng những ông ta keo kiệt với chính bản thân không nỡ ăn uống, mà người trong nhà cũng không được ăn, bảo người trong nhà không chịu xuống ruộng làm việc nên để cho bọn họ ăn uống còn không bằng đứa ở đợ! Có một lần, con trai cả của ông ta nhịn không được liền mua năm cân cá hoa vàng về ném trên đường cho ông ta nhặt, địa chủ Hoàng nhặt được đồ ngon lập tức mang về chiên dầu cho cả nhà ăn. Người trong nhà thấy như vậy thật không tồi, người con thứ hai lại mua thêm năm cân về ném trên đường, lúc này địa chủ Hoàng thấy được, chẳng những không nhặt mà còn đi lên dùng nĩa chọc phân đ.â.m loạn, vừa đ.â.m vừa mắng "Cái đồ khỉ đột nhà ngươi, lần trước làm hại nhà bọn ta ăn nhiều bánh ngô hấp và dầu đến như vậy, hôm nay mày lại tới đây hại tao!"

Lúc trước, thời điểm Trương Thúy Hoa mới vừa được gả tới đây, nhà họ Chu thật sự nghèo rách mồng tơi, một nghèo hai trắng tay, Trương Thúy Hoa này còn kiết hơn cả địa chủ Hoàng kia vài phần.

Những người già cùng lứa tuổi đương nhiên đều biết hết, nhưng mà mọi người đều nghèo như nhau, ai cũng không muốn chê cười ai, cũng chỉ có gia đình Chu Bồi Cơ đi khắp nơi làm ăn và có nghề thủ công, cho nên kiếm được khoản thu nhập trợ cấp thêm nhiều hơn mọi người một chút, mẹ hắn mới lén lút chê cười Trương Thúy Hoa với con trai bà.

Nhưng mà ba của Chu Bồi Cơ cũng là loại biết làm người, từ trước đến nay ở bên ngoài đều luôn khiêm tốn, sẽ không khoe khoang hay là cười nhạo ai, cũng chỉ thì thầm to nhỏ với đứa con trai này của mình mà thôi. Chu Bồi Cơ cũng từng bị Chu Minh Dũ cho ăn mệt cho nên cũng sẽ không nói ra, chỉ có hai mẹ con nói thầm hoặc là chửi thầm quá thành nghiện mà thôi.

Vừa nhớ tới khi còn nhỏ bị Chu Minh Dũ ấn trên mặt đất, cưỡi lên lưng tét vào m.ô.n.g bạch bạch bạch, vừa đánh vừa hỏi hắn, "Mày có phục hay không, mày còn dám nữa không, mày thấy mày sai chưa…” Chu Bồi Cơ cảm thấy mặt mũi của mình bị tan nát hết, nhất định phải nghĩ cách lấy lại tôn nghiêm.

Vì thế hắn liền đi cùng Trương Kim Hoán, hai người một Đông một Tây đứng cửa nhà Chu Minh Dũ tìm gặp, không ngờ hai vợ chồng Chu Minh Dũ đi trước vậy mà lại chưa tới nhà.

Lúc này Chu Minh Dũ cùng Mạc Như vừa đi vừa tìm bắt nhộng ve. Muỗi đã được thu vào trong không gian, vại sành Chu Minh Dũ còn xách theo trên tay, Mạc Như nhìn thấy cây liền đi đến sờ sờ. Đây là sở thích mới của Mạc Như, thời điểm tản bộ vào buổi tối sẽ bảo Chu Minh Dũ đi tìm bắt nhộng ve với cô, vùa ngon vừa béo vừa dinh dưỡng, đương nhiên không thể bỏ lỡ.

Cô có cái bàn tay vàng của không gian này, cho dù thấy không rõ thì chỉ cần đặt tay lên thân cây sờ sờ một chút cũng có thể cảm nhận được xung quanh có nhộng ve hay không. Sau bữa cơm tối, đúng tám giờ là thời điểm nhộng ve bò ra từ bùn đất trèo lên cao, bò lên trên cao nằm phơi sương từ đêm khuya đến gần sáng cho đôi cánh cứng cáp lên là có thể bay đi.

Thời điểm này cũng chính là lúc mọi người có thể bắt được nó, có một vài người cả đêm bắt được hơn một trăm con.

Loading...