Xuyên không thành một cô gái ngốc nghếch mang bụng bầu - Chương 251
Cập nhật lúc: 2024-08-10 16:38:30
Lượt xem: 28
Phần lớn mọi người trong công xã rất tích cực chủ động, bọn họ cảm thấy đây là chuyện lớn không tầm thường, ai nấy cũng vui mừng hớn hở, mặc bộ đồ đẹp nhất và dẫn theo cả nhà chạy đến công xã.
Học sinh ở các trường cũng đã tan học, nông dân cũng tan làm, những người phụ nữ ẵm con, chen lấn chạy đến công xã Hồng Kỳ.
Hàng ngũ diễu hành chúc mừng trên khắp quảng trường công xã Hồng Kỳ, trai gái già trẻ toàn bộ đều náo nhiệt như đón Tết, không thua kém gì đuổi tà ma, đuổi cổ Quốc Quân để chào mừng Giải Phóng Quân.
Ai nấy đều chạy nhanh đến báo cho nhau: “Vẫn là công xã nhân dân tốt.” “Chủ nghĩa cộng sản là thiên đường, công xã nhân dân là cầu nối.” “Chúng tôi muốn chạy đến gia nhập chủ nghĩa cộng sản.”
Các đội sản xuất trong công xã đều chen lấn nộp đơn xin vào xã, giấy cam đoan trừ bốn hại, giấy cam đoan lương thực sản lượng cao… Thề góp phần vào công cuộc xây dựng chủ nghĩa xã hội ngày nhanh chóng và tiết kiệm.
Đến lúc trời tối, có chút âm u, trên quảng trường thắp mười mấy ngọn đèn chiếu sáng vùng đất bị vẩy nước nên càng làm nổi bật thêm bầu trời đêm âm u.
Phía trước quảng trường, các bí thư Đảng chi bộ, phó bí thư, xã trưởng, chủ nhiệm ban quản lý của công xã… lần lượt phát biểu, các xã viên trong cuộc họp phía bên dưới đều điên cuồng, vung tay hô lớn, khắp nơi chào mừng công xã nhân dân có thể làm cho dân được bữa cơm ấm no.
Vân Mộng Hạ Vũ
Nhất là những người đội ba đội bốn của Chu Gia Trang, quyết định việc nhà giống như đứng thẳng lưng.
Mấy hôm nay bọn họ xây dựng nhà ăn, đội một đội hai lại không phối hợp, cho dù mấy hôm trước thành lập công xã, Trương Căn Phát bảo bọn họ mau chóng thu hoạch lương thực, nhưng Chu Thành Chí vẫn lần lựa nói đang chuẩn bị.
Hừm! Nay công xã chính thức được thành lập rồi, nhìn những con lừa cứng đầu còn có gì đó để chống chế, ngày mai ra lệnh cưỡng chế bọn họ lập tức thu hoạch lương thực và xây dựng nhà ăn hưởng ứng theo lời kêu gọi của công xã.
Chu Thành Chí đứng bên dưới nhìn những người kia vui vẻ hết mình, xung quanh là tiếng hoan hô như núi thì ông lại như kẻ điếc.
Hiện tại, công xã được thành lập, nhà ăn được xây dựng, tiếp theo là phải luyện sắt thép rồi đúng không?
Nhưng mắt nhìn sắp thu hoạch vụ thu rồi, ai sẽ đi luyện thép và ai sẽ thu hoạch hoa màu?
Sắt thép luyện ra có thể ăn no được không?
Xem ra, xưởng làm giấy phải nhanh chóng, làm thế nào bắt chẹt Trương Căn Phát để ông ta ra sức mà không làm phiền lòng người khác?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-thanh-mot-co-gai-ngoc-nghech-mang-bung-bau/chuong-251.html.]
Minh Dũ nói xây dựng công xưởng thực sự không khó, chỉ cần bên trên cho phép là được, nhưng nếu bí thư đại đội gây phiến toái thì có tám chín phần mười là không xây được.
Chu Thành Chí và Trương Căn Phát qua lại với nhau cũng nhiều năm rồi, tính khí vẫn là có thể dò ý, Trương Căn Phát con người này thực sự cũng dễ chiều và thuận theo.
Nhưng bọn họ đều cho rằng ông ta chính là tên du thủ du thực thích nịnh hót nên ai cũng coi thường ông ta, hoàn toàn không thèm đếm xỉa thuận theo ông ta.
Lúc này, Trương Căn Phát đi đến trước mặt ông đắc ý hét to: “Đội trưởng Chu, thế nào? Có vui không?”
Chu Thành Chí giương mí mắt liếc nhìn ông ta: “Cái gì cơ?”
Trương Căn Phát càng lớn giọng lặp lại một lần nữa, thực sự là những tiếng hoan hô xung quanh quá lớn đã át đi giọng nói của ông ta.
Mặc dù Chu Thành Chí nghe thấy nhưng vẫn trợn tròn mắt: “Ông nói gì?”
Trương Căn Phát tức trợn tròn mắt, lão hồ ly này giả đui giả điếc.
Ông ta nhìn một vòng: “Xã viên các đội đều đến rồi sao? Sao không thấy Chu Minh Dũ bọn chúng? Đám lừa cứng đầu này, đúng là muốn bị trừng phạt.”
Để chúc mừng công xã nhân dân được thành lập, lớp xóa nạn mù chữ ban đêm cũng dừng rồi. Trần Ái Nguyệt còn đặc biệt huấn luyện mười phụ nữ đến để hô khẩu hiệu, bọn họ có cớ gì mà không đến?
Chu Thành Chí nói: “Vợ cậu ta bụng cũng to rồi sao đến được? Đông người như thế xô xô đẩy đẩy, không an toàn.”
Trương Căn Phát buồn bực, giờ ông lại nghe thấy rồi.
Chu Thành Chí liếc nhìn Trương Căn Phát: “Đại đội trưởng, có cơ hội lập đại công này, ông có muốn không?”
Vừa nghe nói lập công lớn, Trương Căn Phát đã tha thứ cho con lừa cứng đầu chuyện không gọi ông ta là bí thư, ông ta lên giọng hách dịch: “A! Cơ hội gì thế? Tôi nói cho ông biết, nhà ăn là bắt buộc phải có, đừng có gây cản trở nữa.”
Chu Thành Chí nói: “Trước giờ chúng tôi nói lời giữ lấy lời, nói xây nhà ăn là xây nhà ăn. Hiện tại có chuyện càng lớn hơn, cửa hàng bách hóa ở huyện nhờ chúng ta giúp đỡ sản xuất giấy, chúng tôi bàn bạc muốn mở một xưởng làm giấy và phải bầu một xưởng trưởng.”
Ông nhướng mí mắt liếc mắt nhìn Trương Căn Phát: “Ông có biết xưởng trưởng không? Xưởng rượu, xưởng bột mì, xưởng làm giấy...”