Xuyên không thành một cô gái ngốc nghếch mang bụng bầu - Chương 229
Cập nhật lúc: 2024-08-05 21:14:21
Lượt xem: 30
Mạc Như lấy chiếc giỏ trả cho Tần Quế Hào.
Tần Quế Hào vốn nghĩ rằng bọn họ không nỡ trả cho anh ta nên đang nghĩ cách, nhưng không ngờ người ta lại thẳng thắn như thế, hơn nữa số lượng cũng không ít.
Anh ta cũng thấy hơi ngạc nhiên, hai người này có phải là kẻ ngốc không?
Chu Minh Dũ thấy đồng cỏ bên kia xanh tươi um tùm nên dắt lừa dến cho nó ăn cỏ và uống nước, rồi anh quay lại cùng Mạc Như ăn uống nghỉ ngơi.
Tần Quế Hào cùng em họ Tần Quế Bảo cũng lấy lương khô ra ăn.
Nhưng bọn họ không mang theo nước nên ăn bị nghẹn.
Tần Quế Bảo nói: “Em đến bên kia tìm nguồn suối uống ít nước.”
Mạc Như nói: “Trong nước lã có côn trùng, hai người không muốn sống nữa rồi à, chỗ tôi có ít nước chia cho hai người.”
Cô giả vờ lấy ra một cái ấm đun nước ở bên dưới đống rơm, bên trong vẫn còn một nửa nồi nước ấm.
Tần Quế Bảo không cao lắm, nhưng đầu rất to, cười lên trông rất thật thà: “Ôi trời! Hôm nay trời nóng quá, cô xem nước này nóng quá đi mất.”
Mạc Như và Chu Minh Dũ cười, cả hai đều trong lòng hiểu rõ không cần nói ra.
Tần Quế Hào nói: “Chu Minh Dũ! Cảm ơn!”
Chu Minh Dũ nói: “Không có gì, chúng ta đều từ dưới quê lên, cùng giúp đỡ nhau thôi.”
Tần Quế Hào thân thiết với bọn họ bởi vì bọn họ đã mạo hiểm giúp anh ta, nhưng nếu thân thiết với nhau hơn thì bắt đầu để lộ bộ mặt thật không giấu được, anh ta ríu rít phàn nàn chuyện đời với Chu Minh Dũ.
Chu Minh Dũ: Xem ra bất cứ lúc nào những người trẻ tuổi cũng thích nói xằng bậy về chính trị nhà nước, tức đầy bụng.
Anh nói: “Chúng ta không hiểu rất nhiều chính sách nên đừng có nói tùy tiện để tránh bị người khác nghe thấy, đến lúc đó sẽ bị phê bình.”
Tần Quế Hào nói: “Anh yên tâm, tôi lại không ngu ngốc, đâu có nói ra tùy tiện. Đây chẳng phải là thấy anh trượng nghĩa sao? Nên tôi coi anh như người nhà.”
Ăn hết hai đồng lương khô, Tần Quế Hào đã xưng anh em với Chu Minh Dũ, cũng mặc kệ chuyện Chu Minh Dũ nhỏ hơn anh ta, cứ mở miệng là một tiếng anh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-thanh-mot-co-gai-ngoc-nghech-mang-bung-bau/chuong-229.html.]
Chu Minh Dũ nói: “Các người ra ngoài bán thứ gì?”
Tần Quế Hào thấy anh chủ động hỏi thăm, anh ta lập tức bla bla giải thích: “Chủ yếu là trứng gà, còn có một ít lương thực, đậu đỏ, đậu xanh, đậu tây, đậu Hà Lan, gạo kê gì đó.”
Lương thực tinh và thức ăn thô đều không nỡ bởi người nhà muốn ăn, những thứ không ăn được thì bán cho người dân thành phố, người ta chú trọng, ăn uống cẩn thận.
Chu Minh Dũ nói: “Vậy sau này chúng ta cùng nhau trữ đồ, ba mươi tháng này tôi sẽ ra ngoài.”
Tần Quế Hào kích động lập tức nắm lấy tay anh: “Anh, được rồi, sau này tôi sẽ đi theo anh.”
Chu Minh Dũ vội rút tay lại, vẻ mặt ghét bỏ: “Anh làm gì thế, đừng có động tay động chân.” Bản thân anh là người đã có vợ.
Tần Quế Hào đưa tay về phía Mạc Như, muốn kéo lấy tay cô: “Chị dâu, sau này phải chăm sóc chúng tôi nhiều hơn đấy.”
Chu Minh Dũ tối sầm mặt, vội hất cánh tay của anh ta: “Tôi nói rồi, đừng có động tay động chân.” Vợ của mình đã có người đàn ông rồi.
Vân Mộng Hạ Vũ
Tần Quế Hào cười ngây ngô hì hì.
Mạc Như hỏi: “Tần Quế Hào! Các người không đi chuyển ngói chuyển gạch nữa à?”
Tần Quế Hào nhăn mặt: “Đừng nhắc nữa, hiện tại bọn họ đều đang bận xây dựng công xã làm sản xuất nên không còn nung gạch nữa, nói là muốn luyện thép, ai ngờ bọn họ chỉ lo vớ vẩn.”
Mạc Như hỏi: “Cao Qua Trang đã bắt đầu luyện sắt thép rồi sao?”
Tần Quế Hào nói: “Các người chưa nghe nói à? Hiện tại Cao Qua Trang bọn họ không cùng một xã với chúng ta. Bọn họ tính đi Chú Câu, công xã đã thành lập từ sớm rồi. Hiện tại tất cả đều chạy theo chủ nghĩa cộng sản, nhanh hơn chúng ta nhiều. Khi công xã của bọn họ được xây dựng thì cũng bắt đầu dùng nhà ăn lớn, lại còn chuẩn bị luyện sắt thép, ủng hộ xây dựng công nghiệp, nói là muốn hợp nhất công nông hay là gì đó.”
Chu Minh Dũ và Mạc Như cùng trao đổi ánh mắt, xem ra thời gian luyện sắt thép cũng không thống nhất, có địa phương đã bắt đầu từ sớm, có địa phương vẫn chưa bắt đầu.
Bởi vì xã Song Câu vẫn chưa giải quyết xong vấn đề hợp nhất xã nên hiện tại vẫn chưa bắt đầu được.
Bọn họ đều cảm thấy cấp bách, về nhà phải nghĩ cách cố gắng giấu đi một số nồi ở trong đội.
Nếu không đến lúc đó mỗi hộ gia đình không thể nhóm lửa hơ giường lò vào mùa đông được nữa.
Mạc Như nói: “Tần Quế Hào! Anh thấy luyện sắt thép có tốt không?”
Tần Quế Hào gãi đầu: “Đều là người của mình nên tôi cũng không khoác lác nữa. Anh nói tôi thì biết được gì chứ, đều là người ta nói sao nghe vậy. Có bí thư đại đội và đại đội trưởng dẫn đầu, các người chưa gặp đấy thôi, bọn họ vui vẻ như kẻ điên. Để tranh nhau tiến bước, bọn họ góp phế liệu đồng nát trong nhà để luyện gang thép, cũng chưa hết, người nào không giành được thì trực tiếp nộp những cái nồi sắt, cái cuốc, vòng cửa, tay nắm rương. Tôi thấy có người còn nộp cả cây đinh trên tường, cây đinh trên ghế cũng bị đập xuống, theo cân gọi là tranh giành tiên tiến.”