Xuyên không thành một cô gái ngốc nghếch mang bụng bầu - Chương 210
Cập nhật lúc: 2024-08-05 20:56:28
Lượt xem: 31
Đó là chai thủy tinh tốt nhất, về nhà rửa sạch sẽ rồi đựng dầu hay gì đó cũng có ích.
Thời điểm này, sản phẩm hóa học (nhựa) ít, ở nông thôn càng không có, chai thủy tinh cũng không nhiều, đã đến đây một chuyến thì cô cũng muốn mua một ít.
Bệnh viện sẽ thu hồi những chai thủy tinh đã truyền nước, nhưng với tư cách là bác sĩ và y tá nên đương nhiên trong nhà có rất nhiều. Những chai này chẳng những có thể đựng chất lỏng không đổ, mà còn có thể đựng nước nóng để trong túi ngủ làm chai nước nóng làm ấm chân, vô cùng thực dụng.
Bác sĩ Thiền cười nói: “Cái này cũng không đáng tiền, để tôi tặng cô mấy chai.”
Cô ấy chớp mắt với anh Tùy, anh Tùy lấy ra năm chai từ trong cái rương dưới chân mình, Mạc Như vội cảm ơn rồi nhanh nhẹn bỏ vào trong giỏ và xách đi.
Con người bác sĩ Tùy đúng là chân thật, cảm ơn.
Bác sĩ Thiền viết đơn thuốc, Mạc Như cầm lên nhìn, cô cũng không biết là viết gì nên giả vờ không biết bốc thuốc nên hỏi những cái sai trước.
Mạc Như vốn có sức gần gũi tự nhiên, cộng thêm việc mang theo nhiều trứng gà để giải quyết vấn đề dinh dưỡng của mọi người, trông cũng xinh đẹp sạch sẽ, thấy cô trung thực và hiểu chuyện, một vài người bao dung với cô hơn và ai cũng vui vẻ giúp cô.
Tiểu Phó cười nói: “Đi thôi, tôi dẫn cô đi.”
Mạc Như vội vàng cảm ơn rồi đi ra ngoài, khi bốc thuốc, một chai thuốc tím là một hào ba, một lọ Prednisone ba mươi viên một đồng hai, Erythromycin một hào tám, thuốc giảm đau một hộp hai hào.
Khó khăn lắm mới đi đến bệnh viện một chuyến, cô cũng bảo bác sĩ Thiền viết hai đơn thuốc, người nhà đông nên sẽ không lãng phí thuốc này. Nhất là ba bị đau chân, mặc dù thuốc giảm đau có tác dụng phụ nhưng còn đỡ hơn là đau đớn không chịu nổi, ông lại không chịu đến bệnh viện khám bệnh.
Lấy thuốc xong, Tiểu Phó lại nhấn mạnh với cô chú ý một vài điều như: Các loại thuốc này một lần uống bao nhiêu viên, uống trước khi ăn hay sau khi ăn…
Mạc Như đều ghi nhớ hết và nói lời cảm ơn, cô cười với Tiểu Phó, nói: “Cô thật là tốt, tôi cũng không biết làm sao để cảm ơn cô, chiếc quạt hương bồ này tặng cô có thể quạt ở trong phòng làm việc.”
Vừa rồi Tiểu Phó không mua, nói là nhà cô ấy không thiếu nhưng trong phòng làm việc cũng rất nóng, có quạt hương bồ đương nhiên cũng thoải mái chút.
Tiểu Phó xua tay từ chối: “Không cần đâu, nhà tôi có rồi, muốn dùng có thể mang theo.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-thanh-mot-co-gai-ngoc-nghech-mang-bung-bau/chuong-210.html.]
Mạc Như cố nhét vào tay cô ấy: “Cũng chẳng có gì cả, quạt này chúng tôi tự đan, cô cứ lấy chiếc quạt này, cũng được mát mẻ chút.”
Tiểu Phó cầm quạt trong tay, liếc nhìn hoa văn và khen: “Đan khá lắm, đẹp hơn so với người khác.”
Đây là muốn khen Liễu Tú Nga rồi, bà ta khéo tay nên công việc may vá thêu thùa khéo léo hơn so với người khác.
Mạc Như nói lời cảm ơn, rồi lại thỉnh giáo chuyện giúp cô mua đường nâu.
Tiểu Phó nói: “Thế này nhé, cô đợi tôi một lát, tôi sắp tan ca rồi.”
Mạc Như không ngờ cô ấy lại thẳng thắn như thế, cô vội nói: “Không thể làm chậm trễ công việc của cô được.”
Tiểu Phó cười nói: “Đương nhiên là không, tối nay tôi trực ca đêm, chiều nay vốn không đi làm, đúng lúc tôi định ghé cửa hàng bách hóa nên đi cùng cô là được rồi.”
Cô ấy quay về chào hỏi bác sĩ Thiền rồi dẫn Mạc Như đến phòng phòng thay đồ bên cạnh thay đồng phục y tá màu trắng ra và mặc bộ váy liền của mình.
Đây là một chiếc váy dài tay ngắn có những bông hoa nhỏ màu trắng trên nền xanh lá mạ, eo thon và chân váy xòe, thế giới xám và xanh hiện cả ra trước mắt, cực kỳ chói mắt.
Mạc Như với ánh mắt thẩm mỹ của đời sau cũng không khỏi trầm trồ một câu: “Chiếc váy đẹp quá.”
Mặc dù có rất nhiều người nói bộ váy liền của mình đẹp, nhưng chỉ có thể thấy được sự tán thưởng này từ trong ánh mắt của Mạc Như chứ không phải là ánh mắt của những kẻ ganh tỵ hay những kẻ háo sắc.
Cô ấy đắc ý nói: “Vậy à, tôi cũng cảm thấy nó rất đẹp, đồ này tỉnh lị mới có, huyện lị chúng tôi không có, là kiểu dáng Liên Xô.”
Mạc Như không kiềm được nhìn thêm lần nữa, cô nắm bắt những điểm quan trọng rồi đến lúc về có thể vẽ mẫu thiết kế giống hệt như thế.
Tiểu Phó thấy cô cứ nhìn bộ váy liền của mình với đôi mắt sáng ngời, rõ ràng là rất yêu thích, cô ấy không kiềm được dịu dàng nói: “Cô biết không, khi nữ anh hùng Liên Xô Zoya hy sinh, cô ấy đã mặc một bộ váy liền rất đẹp, cô ấy xinh đẹp và kiên trung, là anh hùng trong lòng tôi.”
Vân Mộng Hạ Vũ
Mạc Như nước mắt lưng tròng liên tục gật đầu, cô khâm phục và thấy cảm động đối với những người hy sinh vì nước vì dân, mỗi lần nghe nói ai đó hy sinh thì cô lại không kiềm được đôi mắt ngấn lệ.
Đương nhiên, hiện tại cô được xây dựng là người thôn phụ ngu dốt nên không được thể hiện thái quá, không được phát biểu ý kiến, chỉ có thể phụ lòng với những mong muốn dốc bầu tâm sự của y tá Tiểu Phó.