Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên không thành một cô gái ngốc nghếch mang bụng bầu - Chương 202

Cập nhật lúc: 2024-08-05 20:52:23
Lượt xem: 35

Bị bà phản pháo lại như thế, hai người kia không nói được gì nên chỉ đành trút giận lên Chu Minh Dũ: “Người thân của anh ở đâu? Hỏi đường xong rồi thì đi nhanh đi, đừng có lãng vãng ở đây ảnh hưởng đến trị an.”

Không đợi Chu Minh Dũ lên tiếng, bà cụ cài tóc quát: “Vợ người ta mệt, ở đây xin miếng nước uống, dừng chân một lát.”

Nhìn thấy một đám các bà cụ có sức chiến đấu mạnh, hai người kia mở rơm lúa mì ra thấy trên xe lừa không có gì, chỉ có ba cái giỏ không nên cũng coi như không có chuyện gì rồi bỏ đi.

Thấy bọn họ rời đi, Chu Minh Dũ nói: “Cảm ơn các bác đã yểm hộ, bọn cháu thật sự phải đi rồi.”

Mạc Như lại lặng lẽ bỏ trứng gà vào trong giỏ, rồi dùng rơm lúa mì phủ lại.

Bà cụ cài tóc nói: “Đừng có đi vội, tôi mua thêm năm mươi quả.”

Khó khăn lắm bà mới thỏa thuận được mua bán, sao lại thất bại rồi. Bà không sợ người ta biết người khác mua tám xu, bà đi thật xa để hỏi, chạy về thì hốt hoảng lo sợ nhanh chóng mua mang về nhà, chẳng lẽ không nên lấy chút tiền vất vả sao?

Bà về nhà lấy cái mẹt, bắt đầu nhặt trứng gà: “Ơ! Tôi bảo sao trứng gà lại nhiều như thế?”

Mạc Như: ...Mắt nhìn của bác tốt thật.

Một bà cụ khác phụ trách trông chừng, cười nói: “Người ta có bao nhiêu trứng gà bà cũng có thể đếm được, chẳng lẽ là bà cho hay sao?”

Bà cụ cài tóc lại nhận định là nhiều rồi, trước đó bà cũng thấy rồi, trứng bị mua hết chỉ còn lại nửa giỏ, sao giờ lại đầy giỏ rồi?

Sau khi nhặt xong, bà đưa cho Mạc Như bốn xu.

Mạc Như nói nhỏ: “Bác, bác đã nhặt bốn mươi ba quả, ba quả kia coi như cháu cảm ơn bác.”

Bà cụ cài tóc không ngờ cô nhìn chuẩn như thế, khuôn mặt bà đỏ bừng, muốn không thừa nhận nhưng lại sợ làm ồn rồi người của phòng trị an nghe thấy, bà nói: “Nhà tôi có nửa cân đường nâu vừa mới mua dạo trước, hiện tại không ăn cũng được, tôi lấy đổi trứng gà với cô.”

Mạc Như cười nói: “Vậy cháu cảm ơn bác nhiều.”

Mặc dù hiện tại đường nâu không cần phiếu, nhưng hết hàng cũng không gọi, vẫn cứ không mua được.

Vân Mộng Hạ Vũ

Ngay sau đó, bà cụ lại đi rồi quay lại, bà đưa nửa cho cô cân đường nâu (bà về nhà múc hai thìa): “Cũng gần nửa cân, mua về mà chưa có cơ hội ăn.”

Mạc Như cũng không tính toán nhiều, cô tính cho bà theo giá cả chợ đen.

Mặc dù giá gốc của đường nâu đắt, nhưng vì không phải là hàng bán chạy, hiện tại ở chợ đen là 1.05 tệ, cô đã lấy trứng gà bù rồi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-thanh-mot-co-gai-ngoc-nghech-mang-bung-bau/chuong-202.html.]

Khi những người khác thấy rằng họ có thể dùng món đồ để bù vào thì bọn họ đều nghĩ về những thứ không cần gấp ở nhà hoặc những thứ họ có thể mua trong tương lai nhưng không thể mua được ở nông thôn.

Trong đám đông có một bà cụ khoảng sáu mươi tuổi, ăn mặc tồi hàn hơn những bà cụ khác, đầu tóc màu trắng bạc, trên trán có một nốt ruồi lớn.

Bà cụ nhìn chằm chằm những quả trứng gà kia, đôi mắt gần như phát sáng nhưng bà vẫn chưa mua.

Lúc này nghe thấy Mạc Như nói có thể dùng thứ gì đó để đổi, bà trở nên phấn chấn, chạy đến trước xe, một tay níu lấy thùng xe, những đường gân trên bàn tay lộ ra như vỏ cây cổ thụ, bà thì thầm một cách bí ẩn: “Con dâu! Trong nhà có một cây kéo, con có cần không?”

Kéo ư?

Cần, đương nhiên cần.

Nhà ai mà chê đồ sắt nhiều cơ chứ, thời điểm này một cây kéo là 1.13 tệ.

Nhưng nhìn vẻ mặt của bà cụ có nốt ruồi, Mạc Như nghi ngờ cây kéo này có nguồn gốc không chính đáng, có lẽ là có câu chuyện ở bên trong.

Quả nhiên, đợi bà cụ mang cây kéo giấu trong tay áo đến và lặng lẽ cho cô nhìn, Mạc Như nhận ra đây là cây kéo may vá.

Cô không biết thời điểm này cây kéo may vá bao nhiêu tiền, nhưng chắc chắc là không rẻ, đoán chừng ít nhất cũng phải bốn năm đồng.

Nếu đã là kéo may vá thì người trong nhà cũng có thể dùng, tại sao bà lại lén lút đổi với cô?

Mạc Như có chút khó hiểu: “Bác, cây kéo này bác giữ lấy dùng đi, cắt vải nhanh lắm.”

Cô vừa nhìn đã nhận ra đây là cây kéo hiệu Trương Tiểu Tuyền, thời điểm này cây kéo hiệu Trương Tiểu Tuyền được làm rất tinh xảo, làm thợ may mà sở hữu cây kéo này thì đúng là một sự tận hưởng.

Cô đã yêu nó ngay trong chớp mắt.

Bà cụ có nốt ruồi nói nhỏ: “Hiện tại chúng tôi không dùng nữa, cô có cần không?”

Cần, sao không cần được.

Mạc Như cũng phát hiện ra chút đầu mối, cười nói: “Bác, cây kéo này dùng không thuận tay, có phải là cây kéo này cho người thuận tay trái?”

Bà cụ cài tóc ở bên kia nghe thấy thuận tay trái nên quay đầu nhìn hai người họ, rồi lại nhìn bà cụ có nốt ruồi: “Tôi bảo này Thiền Quế Liên, bà đang giở trò gì đấy?”

Bà cụ có nốt ruồi nói: “Bà im đi, bà mới giở trò đấy.” Bà giục Mạc Như mau đổi trứng gà.

Mạc Như thấy bà gấp gáp nên đổi cho bà, còn tặng thêm một hộp cỏ đựng trứng gà bên trong, cuối cùng đếm thêm mấy quả cho bà.

Loading...