Xuyên không thành một cô gái ngốc nghếch mang bụng bầu - Chương 20
Cập nhật lúc: 2024-08-01 20:37:26
Lượt xem: 75
Chu Thành Chí cảm thấy tiếng còi của mình có chút tịch mịch.
Nhưng mà tâm tư của các xã viên muốn bắt thỏ hoang cũng thật nặng, cách một lát liền có người kêu lên “Có nhìn thấy thỏ rừng xuất hiện hay không”, hiển nhiên là chưa gặp thêm một con nào nữa. Nhưng thật ra, đám người kia của Đội ba làm biếng, cả nhóm ra ruộng không hề nhúc nhích tý nào, thường xuyên chui tới chui lui đào bới tìm thỏ hoang, chỉ tiếc bọn chúng đều rất thưa thớt, một con cũng không bắt được.
Buổi sáng hôm nay, Chu Minh Dũ khiêng một thứ gì đó thật to trên đầu xuất hiện tại ruộng, đó là một công cụ kỳ lạ, một đầu trang bị một cái lưỡi hái lớn dài hai mét, phía trên thủ sẵn cái sàng, giống như mang theo lưỡi hái có túi lưới cỡ lớn.
Mọi người sôi nổi vây xem, những người trẻ tuổi tỏ vẻ chưa từng thấy qua.
Chu Minh Dũ cười nói: "Gặt lúa mì, thứ này mỗi một đội đều có một cái, tôi xin đội trưởng mang nó từ trong kho hàng ra để ba tôi sửa chữa mài bén lại là có thể dùng.”
Anh cũng chỉ thuận miệng hỏi một chút, không nghĩ tới ông Chu lại nói cho anh biết, trước kia ông chủ đất họ Trần của trang trại nhà họ Chu từng có đồ gặt lúa mì. Vào thời điểm đó, gia đình nhà họ Trần đã trồng vô số loại lúa mì, trong nhà mướn rất nhiều người trồng lúa. Sau đó, đất bị phân đi hết, người trồng lúa cũng không còn, người trong trang mình biết dùng thứ này cũng đều già rồi, cho nên đồ gặt lúa mì này không còn ai sử dụng nữa. Muốn sử dụng đồ gặt mì này, cả hai thứ sức lực cùng kỹ thuật đều không thể thiếu một thứ nào, không cẩn thận c.h.é.m vào đùi một cái sẽ bị toát ra một vết thương lớn, người bình thường cũng không có can đảm để chơi thứ này.
Ngày hôm qua Chu Minh Dũ tan tầm lập tức đi tìm đội trưởng để hỏi về chuyện này, bởi vì công lao bắt thỏ được cộng thêm điểm, tâm tình của đội trưởng vô cùng tốt, nghe anh nói muốn tìm thứ này lập tức bảo người giữ kho là Chu Thành Hải đi tìm. Anh cùng với Chu Thành Khải hai người tìm tới tìm lui ở một đống rách nát, rốt cuộc cũng tìm ra được đống đồ gặt lúa mì này. Thật sự là một đống cũ nát, dây buộc bị đứt, ròng rọc hư rớt, túi tre đứt gãy hai nơi, lưỡi d.a.o rỉ sắt, nhưng vẫn may lưỡi d.a.o còn nguyên.
Anh giống như nhặt được báu vật, đem về giao cho ông Chu mài bén d.a.o một lần nữa, đừng thấy việc mài đao nhỏ nhặt như vậy mà xem thường, cũng phải chú ý đến kỹ thuật, không biết mài d.a.o chẳng những mài không nhanh mà còn có thể làm d.a.o bị mẻ.
Ông Chu nhớ lại năm đó vung tay múa d.a.o gặt lúa rầm rộ cũng thấy ngứa ngáy trong lòng, lại luyện thêm kỹ thuật cho con trai, thẳng đến khi anh vung tay được năm trăm lần không rớt trúng vào chân mới cho mài bén.
Chu Minh Dũ luyện tập hơn nửa ngày, ban đầu động tác không thuần thục cho nên luyện từ từ chậm rãi, an toàn là trên hết! Luyện tập cả nửa buổi tối mà không hề bị chạm vào chân một chút nào, ông Chu liền bảo anh dừng lại để ông mài lưỡi dao, còn bảo anh đi sửa chữa lắp ráp các phụ kiện.
Chu Minh Quang cũng ngứa ngáy chân tay, cầm lên đi đến chỗ nhánh cây luyện tập trong chốc lát, chưa đến một trăm lần mà đã bị chạm vào chân một lần, kết quả đương nhiên là không được. Theo như lời của ông Chu, "Chỉ cần chạm vào chân một lần là đã không được, cái chân này lập tức bị phế.”
Chu Minh Quang không phục, tiếp tục cầm giá lên luyện, dưới sự chỉ dẫn của Chu Minh Dũ, cuối cùng anh cũng có thể tìm ra được bí quyết.
Còn ông Chu thì ngồi trong nhà cầm cục đá màu trắng xanh mài dao, cong lưng phụt phụt, lưỡi d.a.o bị mài một đường dài trắng xóa như tuyết, nhìn một cái có thể khiến cho người ta rùng mình, ông cảm khái một tiếng “Dao này thật là tốt, chất lượng thép còn tốt hơn mấy lưỡi hái của bọn tôi ngày đó.”
Lúc trước người ta tìm được trong nhà họ Trần mười hai lưỡi d.a.o gặt, để lại trong thôn bốn cái chia cho mỗi đội sản xuất một cái, những cái khác đều phải hiến cho trấn trên, ước chừng hiện tại đều bị ném ở một xó xỉnh nào đó rồi.
Sáng sớm Chu Minh Dũ đã dậy luyện tập thêm trong chốc lát, bảo đảm không có vấn đề gì xảy ra mới khiêng đến đây. Anh muốn mình cắt nhanh hơn một chút, để ba bốn người thay thế Mạc Như đi theo bó lúa mì cho mình đem, mắt cá chân của cô đã bị rơm rạ khứa rách.
Tầm mắt của anh vừa di chuyển lập tức va chạm với ánh mắt lấp lánh của Mạc Như, cô đã nói với anh rất nhiều lần “Chu Dũ này, cái lưỡi hái này thật giống với lưỡi hái trong trò lưỡi hái Tử Thần của anh, thật là ngầu nha.”
Lòng hư vinh khiêm tốn của bạn học Chu Dũ tức khắc bạo phát! Đương nhiên là phải biểu hiện thật tốt một chút cho vợ mình xem.
…
Mọi người vây xem sôi nổi kêu lên: “Minh Dũ mau biểu diễn cho bọn tôi xem cái đồ chơi này hoạt động như thế nào!”
Chu Minh Dũ sửa sang lại quần áo của mình một chút, buộc chặt ống quần và tay áo lại, quấn khăn lên tay đội nón vào, "phụt” anh phun ra một ngụm nước bọt vào lòng bàn tay, bước đến trước giá, chân phải ở phía trước chân trái ở phía sau, tay phải nắm cán gỗ, tay trái kéo trục bánh đà và sợi dây phía dưới túi tre, giống như giăng lưới bắt cá, đảo qua đảo lại từ phải sang trái, lưỡi hái quét ngang gốc rạ, động tác dứt khoát xẹt nhanh qua.
Mọi người lập tức nhìn thấy bốn năm luống lúa mạch theo phản ứng ngã rạp vào trong túi tre, còn Chu Minh Dũ thì lui về phía sau một bước, đặt lúa mì nằm trên mặt đất, quay đầu lại tiến lên hai bước tiếp tục cắt lúa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-thanh-mot-co-gai-ngoc-nghech-mang-bung-bau/chuong-20.html.]
Động tác của anh nhẹ nhàng tự nhiên, không bị gò bó và vô cùng uyển chuyển, thoạt nhìn như cảnh đẹp ý vui, mọi người đều trầm trồ khen ngợi ầm ầm.
Có mấy người trẻ tuổi không phục, cầm theo lưỡi hái của mình đi đến một nơi khác thi đua với anh.
Tay chân Chu Minh Dũ phối hợp vô cùng thành thạo, không nhanh không chậm mà đi vệ phía trước cắt lúa mạch, sau hơn mười phút đã cắt đổ hết một mảnh, mà những người muốn thi đua với anh đều bị ném xa phía sau.
Mọi người càng xem càng kích động, sôi nổi trầm trồ khen ngợi, hận không thể lập tức tự mình đi lên làm thử.
"Nếu là như vậy, không phải một mình cậu ta đã có thể làm bằng sáu bảy người chúng ta hay sao?”
Cho dù là làm việc thuần thục như ông Chu thì một mình Chu Minh Dũ cũng có thể cắt gấp ba lần ông, nếu những người đó còn không bằng ông Chu thì ít nhất phải bằng năm sáu người cộng lại!
"Có khi một ngày có thể cắt được ba bốn mẫu đất?” Tiếng nghị luận hết đợt này đến đợt khác, "Theo tôi thấy thì bốn đến năm mẫu đất lận.”
“Còn những lưỡi gặt khác không? Chúng tôi cũng thử xem sao!”
"Nếu đội chúng ta có mấy cái lưỡi gặt này thì về sau cắt lúa mì sẽ đỡ rắc rối hơn nhiều.”
“Đúng đấy, như vậy mới kiếm được nhiều điểm công tác!”
Trong lúc Chu Minh Dũ mệt sẽ đổi tay cho anh Ba, động tác bắt đầu của Chu Minh Quang có chút chậm, tốc độ không đuổi kịp một nửa của Chu Minh Dũ, một lát sau quen thuộc hơn nên cũng khá hơn một chút. Thật ra kỹ thuật của Chu Minh Quang không có vấn đề, chẳng qua là nhìn thấy lưỡi hái sáng bóng như vậy có chút đáng sợ, làm cho chân tay cứng nhắc.
Mấy ngày nay Chu Minh Quang nhìn em trai út của mình với một ánh mắt khác, cảm thấy em trai trưởng thành lên không ít, không giống như trước kia chưa bao giờ hiểu chuyện, luôn là kẻ lỗ mãng. Anh cười với Chu Minh Dũ: "Dùng tốt như vậy, vì sao trước kia chúng ta lại không nghĩ tới mà lấy ra tới sử dụng?”
Chu Minh Dũ nói: "Tấm rèm cửa sổ không bị chọc rách thì cũng là băng qua một ngọn núi, núi thì không dễ dàng vượt qua như vậy.”
Chu Minh Quang cười nói: "Út Năm này, hiện tại em nói chuyện càng ngày càng có trình độ nha.”
Sắc mặt Chu Minh Dũ bình tĩnh, “Anh Ba, em cũng là học lại của người ta mà thôi, tự mình thì làm sao biết được.”
Vân Mộng Hạ Vũ
Chu Thành Chí thấy anh em bọn họ muốn tốc độ có tốc độ, lập tức thương lượng cùng ông Chu, "Ông đi bãi tràng xem xét người nơi đó phơi tràng đập lúa đi, hôm nay có chút gió Nam, đem lúa rê sạch một chút.”
Lúa mì càng thu hoạch càng nhiều, trong một ngày đều phải đem đi phơi nắng, chà xát, rê thóc, sau đó đem lúa mì phơi khô chất thành đống, miễn cho đến lúc bãi tràng không đủ chỗ chứa.
Hiện tại ông Chu cũng rất yên tâm về con trai của mình, cho nên đồng ý một cách dứt khoát, “Cũng được.”
Bị Chu Minh Dũ vượt mặt như vậy, những người mạnh mẽ của ba đội khác cũng đều nói đi tìm lưỡi gặt của từng đội về sửa chữa, kết quả chỉ có lưỡi gặt của Đội một là còn, của những đội khác trực tiếp bị chia năm xẻ bảy căn bản tìm không thấy lưỡi gặt nằm ở nơi nào, trong một thời gian ngắn Đội một cũng không thể sửa được ngay.
Bất đắc dĩ, chỉ đành hâm mộ Đội hai nhà người ta có vũ khí gặt lúa mì sắc bén!
Trong khoảng thời gian này, Trương Căn Phát lại phái người tới nhắc nhở bọn họ buổi tối phải tham gia nhóm nhỏ diệt trừ bốn hại, ông Chu vẫn ậm ừ cho có lệ như cũ, sau đó thu dọn công cụ đi đến bãi tràng đập lúa.
Thời điểm gặt lúa mì, những người có năng lực thì có rất nhiều công việc, dù sao thì cũng phải thi đua cùng với ông trời để thu hoạch và gieo trồng gấp, chẳng may trời mưa thì sẽ có phiền toái rất lớn. Người có kỹ năng như ông Chu, mặc kệ là làm cho chính mình hay là làm cho tập thể, từ trước đến nay ông đều không dám trộm lười biếng. Vốn mọi người muốn bầu ông làm đội trưởng đội sản xuất, nhưng ông lại không chịu, ông nói rằng chính mình chỉ biết trồng trọt, không có tay nghề khác, lại không biết chữ cho nên dễ dàng làm chậm trễ công tác, sau đó ông liền đề cử Chu Thành Chí.