Xuyên không thành một cô gái ngốc nghếch mang bụng bầu - Chương 182
Cập nhật lúc: 2024-08-04 11:31:42
Lượt xem: 26
Trước kia cũng thỉnh thoảng trồng ngô, nhưng sản lượng tốt nhất cũng chỉ hai trăm cân, chỉ chênh lệch một trăm cân, không đến nổi không có sản lượng, nhưng mà ngô là loại cây trồng cần độ phì nhiêu cao, cần phải bón nhiều phân bón nếu không càng trồng càng teo tóp, cho nên mọi người thà trồng cao lương, loại cây có sản lượng thấp hơn ngô, bởi vì cao lương chịu được sự cằn cỗi.
Nhà nào cũng đều bón phân như vậy, bón nhiều nữa thì còn bao nhiêu? Lúc vào vụ xuân cần thiết bón phân, số lượng đặt biệt không thể thiếu, về cơ bản lúc này đã dùng hết, cho nên lúc gieo vụ mùa hè là không cần bón phân lót, gieo khoai lang chính là thích hợp nhất cho việc không cần bón phân. Mùa thu trồng lúa mì lại cần thiết phải bón phân lót, tích góp phân ủ hơn nửa năm, vào lúc này cũng dùng hết, lại phải tích góp thêm để mùa xuân sang năm có mà dùng.
Cho nên muốn bón nhiều phân bón, lấy đâu ra?
Kết quả dĩ nhiên là tan rã trong không khí không vui.
Nghe Chu Dũ nói xong, Mạc Như nói: “Đầu óc của kỹ thuật viên kia có lỗ hổng đúng không?”
Quả thật là cùng một ruột với Trương Căn Phát.
Thời điểm Trương Căn Phát đến đội ba, đội bốn chỉ huy trồng ruộng, chỉ vì muốn nâng cao sản lượng thu hoạch, ông ta đã trực tiếp bảo mọi người gieo mỗi mẫu ba mươi cân hạt giống ngô.
Chu Thành Chí mắng, đây là vì không có tiền mua hạt giống, nếu có thì có khả năng ông ta sẽ gieo cả ba trăm cân.
Vân Mộng Hạ Vũ
Chu Minh Dũ nói: “Hắn là người được cấp trên cử xuống, chúng ta nói chuyện cũng không tốt, một là làm hắn rời đi, hoặc là nghĩ cách tạo mối quan hệ tốt với hắn để hắn không cần chỉ tay năm ngón, thông cảm cho thôn của chúng ta một chút.”
Làm hắn rời đi, nếu muốn thông qua cấp trên làm việc đó là không khả năng, bọn họ sẽ không dễ dàng chấp nhận chuyện đuổi một cán bộ như Cao Dư Phi, cho dù mọi người viết thư nặc danh tố cáo cũng không khả năng, dù sao hiện giờ hạt giống dùng để gieo trồng là do quốc gia phát xuống, không phải một mình Cao Dư Phi quyết định được.
Còn có một cách đó chính là cho Cao Dư Phi một bài học, khiến hắn không thể không tự mình rời đi, như vậy cũng không an toàn, ai biết kỹ thuật viên tiếp theo được cử xuống sẽ thế nào?
Vấn đề chỗ Cao Dư Phi là phổ biến, không phải cá biệt, người khác tới chỉ sợ cũng không khác biệt là mấy, cho nên dùng cách làm hắn rời đi không thể thực hiện được.
Như vậy chỉ còn một cách, là tạo quan hệ tốt với hắn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-thanh-mot-co-gai-ngoc-nghech-mang-bung-bau/chuong-182.html.]
Việc tạo mối quan hệ tốt với kỹ thuật viên là vấn đề mấu chốt, bởi vì hắn thường xuyên đi xung quanh thôn, chỉ dẫn các đội sản xuất, quản lý ruộng ngô, đến lúc đó hắn sẽ trực tiếp viết báo cáo tình trạng ở thôn, lại căn cứ vào báo cáo của hắn mà quốc gia điều chỉnh nhiệm vụ thuế lương thực của thôn.
Nếu đắc tội hắn, hắn làm báo cáo khống, nhiệm vụ thuế cao, chỉ sợ là thôn không cách nào hoàn thành nhiệm vụ, còn bị yêu cầu năm sau gấp đôi sản lượng. Ngô trồng nhiều, khoai lang liền thiếu nơi trồng, đến lúc đó khẩu phần lương thực không đủ, nếu giống như lúa mì thì người dân căn bản ăn không no.
Tuy rằng trồng khoai lang đỏ ăn đến phát chán nhưng tóm lại cũng lấp đầy được cái bụng, khẩu phần lương thực không đủ thì phải chịu đói.
Mạc Như gật đầu, kiếp trước cô làm việc ở xí nghiệp, tuy rằng cũng có vài mối quan hệ không tốt đẹp, nhưng dù sao cô cũng không phải quản lý cấp cao, chỉ cần có năng lực thì vẫn có thể làm việc tốt. Chu Dũ phức tạp hơn nhiều so với cô, nội bộ cơ quan có trình độ phức tạp, so với hiện giờ dĩ nhiên anh là một tay già đời.
Cho nên anh chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhìn ra mấu chốt của vấn đề, cũng nghĩ ra được biện pháp giải quyết.
Mạc Như: “Buổi tối chúng ta đi đến lớp xóa mù chữ?”
Chu Minh Dũ nói: “Đi, cứ đi gặp hắn trước, nhìn thử xem có biện pháp khác để giải quyết vấn đề hay không.”
Nếu hắn ở nhà của Trần Ái Nguyệt, vậy buổi tối chắc chắn có thể nhìn thấy hắn.
Ăn cơm chiều xong, hai người mang theo đá bảng cùng hoạt thạch, chuẩn bị đi tới nhà Trần Ái Nguyệt, lúc này Trương Cấu từ chái phía tây bước đến, thân thiết nói: “Sỏa Ni, có quần áo bẩn không? Lấy ra đây tôi giặt giúp cho.”
Chu Minh Dũ: Chuyện gì đây?
Mạc Như vội nói: “Chị dâu ba, không cần phiền chị đâu, bọn tôi đi tới lớp xóa mù chữ đây.” Cô nhanh chóng kéo Chu Minh Dũ đi ra ngoài, Trương Cấu thân trở nên thân thiết cũng có chút dọa người.
Dọc đường đi hai người nếu thấy cây đều đưa tay sờ sờ, sờ mãi một đường cho tới khi đến nhà Trần Ái Nguyệt, cửa lớn rộng mở, hai người chào một tiếng liền đi vào.
Ở trong sân, hai người gặp ông Triệu, ông ta nhìn về phía hai người gật đầu xem như chào hỏi rồi đi vào nhà chính, không có gì khác thường.
Mạc Như cùng Chu Minh Dũ đi về phía gian nhà phía nam, đứng ngoài cửa liền nhìn thấy bên trong treo nhiều đèn, chiếu sáng khắp phòng.