Xuyên không thành một cô gái ngốc nghếch mang bụng bầu - Chương 166
Cập nhật lúc: 2024-08-04 08:46:37
Lượt xem: 50
Sắp xếp xong, cô dùng xẻng xới đất san bằng mương rãnh, cô tin rằng có sức lực không gian gia hộ thì chúng có thể bình an lớn lên, qua tháng sau sẽ là bước đầu có quy mô.
Cô nhìn mặt trời, biết là cả buổi sáng không bận hết việc nên về nhà nấu ăn trước, đợi Chu Minh Dũ bọn họ tan làm rồi đến làm tiếp.
...
Mạc Như vừa về đến nhà đã nhìn thấy Nê Đản Nhi nằm sấp trên sàn dùng hoạt thạch viết chữ, Cúc Hoa thì cầm bảng đá, cơ thể nhỏ bé chao đảo bước đến: “Thím ơi, học thôi, học thôi.”
Lan Tử Nhi cầm một thanh gỗ nhỏ và cái xiên, cầm một cái giỏ bị rớt quai, hét to: “Đào, đào...”
Mạc Như tìm kiếm một vòng nhưng không nhìn thấy Kha Lạp Nhi, vội hỏi: “Kha Lạp Nhi đâu?”
Khuôn mặt Nê Đản Nhi ngỡ ngàng: “Vừa mới ở đây cơ mà.”
Mạc Như hỏi Cúc Hoa, Cúc Hoa tuy nhỏ nhưng đôi mắt rất tinh tường, dưới đất có hạt vừng cô bé có thể nhặt lên ăn hết, hỏi cô bé là chắc chắc nhất.
Bàn tay nhỏ của Cúc Hoa chỉ vào chuồng gà bên cạnh: “Phân.”
Mạc Như ‘ôi dào’ một tiếng rồi vội vàng chạy đến, quả nhiên nhìn thấy cả người Kha Lạp Nhi đang lách trong bức trướng bên cạnh chuồng gà, cái đầu to thò vào giữa hai cây gậy, bàn tay nhỏ bé đang vò nặn một thứ gì đó định bỏ vào trong miệng.
Cô lập tức hét to: “Kha Lạp Nhi! Không được ăn.”
Kha Lạp Nhi nhếch mếp cười chảy cả nước miếng: “Đậu! Đậu!”
Rõ ràng nó đang cầm một cục phân gà đã phơi cứng, đen trắng xen kẽ... Mạc Như vội bế Kha Lạp Nhi lên: “Đó là phân, không được ăn, bẩn lắm.”
Cúc Hoa chạy ra cười to ha ha, chỉ vào Kha Lạp Nhi và chế giễu: “Thối quá, em ăn phân.”
Mạc Như:... Nếu không có người lớn ở nhà, mấy đứa trẻ nuôi thả rông thì chúng ăn bao nhiêu thứ không thể tưởng tượng nổi. Phân của mình, phân gà hay thậm chí có thể là sâu bọ từ trên cây rớt xuống... Dù sao trẻ con cũng không hiểu, chúng lại có tính ham khám phá rất mạnh, điều này đã được nghiệm chứng bởi trong thôn có rất nhiều đứa trẻ đều đã ăn.
Cô ẵm Kha Lạp Nhi đến rửa sạch sẽ, rồi sau đó bảo Cúc Hoa trông chừng: “Cúc Hoa trông em trai của cháu, đừng để nó ăn lung tung đấy.”
Cúc Hoa trả lời: “Không có.”
Mạc Như dẫn Nê Đản Nhi đi nấu ăn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-thanh-mot-co-gai-ngoc-nghech-mang-bung-bau/chuong-166.html.]
Nê Đản Nhi nhóm lửa, cô bắt nồi lên, tiện tay lấy bốn con ve sầu nướng cho cậu bé ăn.
Nê Đản Nhi cười hì hì, nói: “Thím giỏi quá đi, ngày nào cũng có ve sầu.”
Mạc Như cười nói: “Chỉ cần có cây thì sẽ không thiếu ve sầu.”
Đổ vào nồi xong, Nê Đản Nhi tiếp tục châm lửa, Mạc Như ló đầu nhìn nhưng không nhìn thấy Kha Lạp Nhi đâu. Đúng là đau cả đầu, vẫn là buộc trên giường đất rồi lót cát thì càng đỡ lo hơn.
Bởi vì có đủ sâu bọ để cho ăn, mấy con gà mái trong nhà hiện tại bị Trương Thúy Hoa nhốt trong chuồng gà và chỗ trống trong cây táo, bọn chúng không cần ra ngoài tự đi bới thức ăn, như vậy thì bọn chúng cũng có thể đi ị ở bất cứ đâu, vừa có thể gom phân gà vừa không làm bẩn sân.
Vân Mộng Hạ Vũ
Sân sạch sẽ cũng không có thứ gì nguy hiểm, còn có Nê Đản Nhi và Cúc Hoa trông chừng, Đinh Lan Anh yên tâm để Kha Lạp Nhi bò dưới đất.
Vậy nên những ngày này Kha Lạp Nhi trần truồng bò quanh vườn với chiếc yếm quấn quanh cổ.
Nó cũng không phụ sự mong đợi của chính mình, bò ở dưới đất tự do bay nhảy, thỉnh thoảng còn ra dáng đứng lên khấn trời, rồi ‘bụp’ đầu rạp xuống đất lạy một cái, sau đó bốn chân cũng chạm đất, mặc sức bò.
Mạc Như luôn ảo tưởng rằng cả thế giới này thuộc về nó, chớp mắt kiếp này bạn sẽ không bao giờ tìm thấy nó nữa vì không biết nó đã chui vào góc xó nào để đào kho báu rồi.
Mạc Như đi ra khỏi gian nhà chính định ẵm Kha Lạp Nhi quay lại, Nê Đản Nhi hét to: “Ăn thịt thôi.”
Đây chắc chắc là một tiếng kèn, ba người lính nhỏ lập tức hành quân đi về phía tiếng kèn, Cúc Hoa bật nhảy tót lên, Lan Tử Nhi cũng không chậm, cũng không té ngã.
Kha Lạp Nhi vốn muốn tiến quân về hướng chuồng gà, nhưng lúc này cũng thay đổi hướng tiến công, nó mặc sức bò, ngang qua chân của Mạc Như rồi bò thẳng vào gian nhà chính, ngoan ngoãn nằm sấp dưới chân Nê Đản Nhi, ngửa mặt há miệng giống như bộ dạng một con gà mới nở đang đợi cho ăn.
Mạc Như: ...
Nê Đản Nhi chia bốn con ve sầu thành hai nửa, nói: “Ăn thịt thì một con, ăn phần bụng thì ăn bốn con, Cúc Hoa ăn chỗ nào?”
Ăn ve sầu là ăn nửa trên, bụng dưới trống không, chiên dầu còn tốt hơn chút, nướng xong thì chẳng còn gì để ăn.
Cúc Hoa chọn một miếng thịt cho vào miệng, Nê Đản Nhi cho vào miệng hai miếng nhỏ còn lại, miếng thứ tư cho Mạc Như: “Thím, thịt của thím này.”
Mạc Như cũng không từ chối, cầm lấy cho vào miệng, nhai trong miệng thơm phức, cô thuận miệng khen một câu: “Nê Đản Nhi nấu ăn thơm quá.”
Nê Đản Nhi cười thẹn thùng, sau đó vội vã cho hết phần còn lại vào miệng.