Xuyên không thành một cô gái ngốc nghếch mang bụng bầu - Chương 162
Cập nhật lúc: 2024-08-04 08:45:31
Lượt xem: 56
Cho dù là Chu Ngọc Trung thì hiện tại cũng không kiếm được sơn đất, mọi người đều góp gỗ thô trần trụi, sau này có cơ hội rồi mua sơn để quét sau.
Chu Minh Dũ đến thị trấn mua lá cây thuốc lá, tiện thể đến hợp tác xã hỏi, hợp tác xã không có sơn, xã trưởng Trần cũng không mua được. Hiện tại, cả nước có quá ít xưởng sơn, sơn sản xuất ở thành phố không đủ bán nên càng không bán cho xã. Nhưng Chu Ngọc Trung lại giúp anh mua được keo sữa dán gỗ, ông ấy là thợ mộc có đăng ký thân phận ở trong xã nên mua những sản phẩm này dễ dàng hơn một chút.
Khi lắp cửa, Chu Minh Dũ trợ giúp Chu Ngọc Trung.
Chu Ngọc Trung thấy anh làm việc thủ công gọn gàng nhanh nhẹn, còn là rõ ràng đâu ra đấy trông rất đẹp, không kìm được hỏi anh: “Minh Dũ! Cháu có muốn học công việc thợ mộc không?”
Chu Minh Dũ lập tức nắm bắt được lời ngầm của ông ấy, hỏi: “Chú! Cháu có thể bái chú là thầy không?”
Vân Mộng Hạ Vũ
Mặc dù sau này nghề thợ mộc chắc chắn sẽ suy tàn, nhưng hiện tại mới năm 1958, nhưng vẫn còn thêm ba mươi năm ăn ngon nữa.
Chủ yếu là Chu Minh Dũ có hứng thú với công việc thủ công, sống ở quê thì thứ gì cũng nên biết, nếu không muốn tìm người giúp đỡ cũng rất phiền phức. Bản thân biết làm không chỉ dùng nghề này để kiếm tiền, ít nhất là có thể tự mình làm ra, muốn làm vật dụng gì cũng tự làm không cần nhờ đến người khác.
Chẳng hạn như đóng bàn trang điểm cho Mạc Như, làm ngựa gỗ bập bênh cho trẻ con, làm bộ bàn ghế gì đó.
Chu Ngọc Trung nói: “Không cần tôn sư, nếu cháu muốn học thì sau này có thời gian học cùng thằng em trai của cháu.”
Em trai đương nhiên là chỉ Chu Bồi Cơ rồi.
Ông ấy muốn chính thức dạy Chu Bồi Cơ làm thợ mộc, dạy một người cũng là dạy, dạy hai người thì nhân tiện thôi, hơn nữa cũng không cần Chu Minh Dũ tôn sư như lúc trước, coi như Chu Minh Dũ được món hời lớn.
Chu Minh Dũ nói đùa: “Chú! Chú dạy cháu không sợ cháu giành việc của chú à.”
Chu Ngọc Trung liếc nhìn anh: “Chú Ba của cháu cũng là thợ mộc, cháu thấy chú ấy có giành việc của chú không?”
Tay nghề khác nhau, khẩu hiệu khác nhau, giá tiền cũng không giống nhau, ai cũng không giành được ai.
Nhưng đã nhiều năm không làm thợ mộc kiếm tiền rồi, hiện tại nhà nào cũng nghèo, không sắm sửa được gì, kết hôn cũng chỉ có một cặp rương, nhà nào khá hơn thì đóng bộ bàn ghế, những chuyện khác thì cũng không cần suy nghĩ.
Dù sao cũng rãnh rỗi, dạy học trò coi như luyện tập.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-thanh-mot-co-gai-ngoc-nghech-mang-bung-bau/chuong-162.html.]
Chu Minh Dũ cười nói: “Vậy thì cháu học, ở đây gỗ nhiều như vậy, không gian cũng rộng rãi, chú và Bồi Cơ cứ ở đây.”
Anh trữ đủ gỗ, ngoài việc làm gác lửng cho mình, còn có thể đóng bàn ghế, tủ bát, rương hòm. Đương nhiên một vài gỗ tốt có thể làm đòn đông, anh vác hết vào trong phòng, để dành sau này người nhà khi xây nhà dùng đến.
Chu Thành Tín nghe thấy, hỏi Chu Bồi Cơ: “Ba của cậu muốn dạy Minh Dũ học làm thợ mộc, cậu có muốn theo tôi học không?”
Chu Bồi Cơ nói: “Sao cháu lại không học từ ba?”
Chu Thành Tín chậm rãi nói: “Cậu có thể học được gì từ ba cậu? Nếu có thể học thì sao cậu không theo học sư phụ của cậu?”
Chu Bồi Cơ gãi đầu, đúng là như vậy, lúc đó ông nội không nỡ để hắn mệt, hổ phụ cũng nuôi khuyển tử, chính là chuyện như vậy.
Hắn cười nói: “Chú! Vậy cháu theo chú học, đến lúc đó xem chú và ba cháu ai dạy học trò tốt hơn.”
Có vài người cười phá lên.
Phải mất hai buổi tối để lắp cửa, Chu Minh Dũ dùng một ít cây gậy gỗ to bằng trứng gà làm thanh rui và cắm chúng vào các lỗ đã để lại trên mái hiên từ lâu, bên trên đặt một tấm màn rơm làm bằng cây bồ rồi bó lại, làm như thế có thể ngăn chặn mưa, để tránh cửa đập dễ mục nát khi trời mưa lớn.
Bên ngoài cửa cũng làm theo như vậy.
Chu Ngọc Trung càng nhìn càng cảm thấy tên nhóc này đầu óc linh hoạt, có nhiều cách nghĩ, không học làm thợ mộc thì uổng phí rồi.
Chẳng hạn như anh làm thứ này, nếu như biết làm mộc thì có thể chuyên nghiệp hơn, không đến nỗi khó coi mà còn không chắc chắn.
Chu Ngọc Trung nói dạy Chu Minh Dũ học nghề mộc thật sự là dạy học, cũng không cần tôn sư, chỉ cần chuyển vật dụng làm mộc đến chỗ Chu Minh Dũ, sau đó ông ấy và Chu Thành Tín khi tan làm sẽ ghé qua, ông ấy vừa làm vật dụng trong nhà vừa dạy hai người làm công việc thợ mộc.
Để tránh trời mưa làm ướt gỗ, đến tối Mạc Như dọn những cây gỗ đã khô vào trong phòng, Chu Ngọc Trung và Chu Thành Tín cũng cất công cụ thợ mộc trong gian nhà chính ở nhà mới của bọn họ.
Lắp xong cửa, Chu Minh Dũ cũng đã tiếp xúc được một ít kỹ năng cơ bản và học được rất nhiều, sau này làm bàn ghế cũng có thể tiếp tục trợ giúp.
Thường có câu nói là học nghề ba năm, nhưng đủ năm năm rưỡi hay bảy năm mới có thể thành sư phụ.