Xuyên không thành một cô gái ngốc nghếch mang bụng bầu - Chương 111
Cập nhật lúc: 2024-08-03 09:11:17
Lượt xem: 40
Trần Ái Nguyệt nói: “Kim Chi Nhi! Em trai đã ngủ chưa?”
Kim Chi Nhi gật đầu, nhưng cũng không dám lên tiếng.
Vân Mộng Hạ Vũ
“Được rồi! Con đi giặt đồ đi.” Trần Ái Nguyệt bực mình xua tay, vẻ mặt lạnh như băng, rồi quay người vừa cười vừa nhiệt tình với Mạc Như: “Đồng chí Mạc Như! Viết lại một lần nữa nào.”
Lần này Mạc Như viết đúng rồi, sau đó lại sửa thành sai và đưa cô ta xem: “Chủ nhiệm Trần! Cô dạy rất rõ ràng nên tôi nhớ được ngay, hay mình học chữ khác đi.”
Trần Ái Nguyệt có chút kinh ngạc, dường như không lường trước được điều này. Cô ta nhìn chữ Mạc Như viết, quả nhiên đúng rồi, ngẫm nghĩ bản thân đúng là thích hợp làm cô giáo, rất có sở trường dạy học sinh, sau này có cần trực tiếp dạy lớp xóa mù chữ không?
Sau đó, trước sự thiết kế cố ý của Mạc Như và Chu Minh Dũ, tầm nửa tiếng sau, những gì Trần Ái Nguyệt biết đều bị vét sạch rồi.
Cô ta biết hơn hai trăm từ, nhưng chỉ viết được không quá năm mươi từ, hơn nữa cơ bản đều là một số thuật ngữ chính trị.
Chẳng hạn như cô biết viết “Đảng cộng sản”, nhưng lại không biết đọc từ “Cái gì”. “Quả cầu gì tròn vo vo” bị cô ta đọc thành “Cầu ngựa đá tròn vo vo” khiến Mạc Như kinh ngạc.
Vậy nên dứt khoát dùng chút thủ đoạn để tìm hiểu giới hạn của Trần Ái Nguyệt, để cô ta đỡ phải ở đó thích lên mặt dạy đời, làm như thật sự biết viết biết tính vậy.
Hiểu rõ rồi, Mạc Như thấy cô ta không viết ra được thứ gì mới nữa, cười: “Chủ nhiệm Trần! Chúng tôi về ôn tập trước.”
Trần Ái Nguyệt thật sự có cảm giác bị khoét rỗng, một chữ mới cũng không viết ra được. Rõ ràng cô ta biết rất nhiều chữ, có thể đọc báo nhưng sao giờ lại viết không ra? Cô ta nên đi tìm tờ báo đã hết hạn để đọc rồi viết theo giống như vậy.
Mạc Như và Chu Minh Dũ đang chào tạm biệt thì chạm mặt ông Triệu nhà bọn họ đang ở trong sân. Ông Triệu đứng trong bóng tối nhìn chằm chằm bọn họ, ánh mắt khiến Mạc Như tự nhiên thấy ớn lạnh, không kìm được liếc nhìn lại.
Trần Ái Nguyệt mắng: “Đêm hôm ông đứng đó làm gì? Dọa học sinh sợ thì phải làm sao? Giày rơm đan xong chưa?”
Ông Triệu không nói gì, sải bước “lộp cộp” về phòng.
Trần Ái Nguyệt nói với Mạc Như: “Đồng chí Mạc Như! Ngày mai có thể nghỉ ngơi rồi, ngày mốt hẳn đến học.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-thanh-mot-co-gai-ngoc-nghech-mang-bung-bau/chuong-111.html.]
Mạc Như cười nói: “Tôi ôn trước những gì chủ nhiệm Trần đã dạy, đợi giáo viên đến rồi thì thông báo cho tôi.” Nếu không đổi giáo viên mới thì tạm thời tôi không đến nữa, không thể lãng phí thời gian như vậy được.
Trần Ái Nguyệt chỉ biết có mấy chữ đã dám giả bộ là người có văn hóa, cô cũng tuyệt đối có thể nói là biết vài chữ, đến lúc đó nói là Trần Ái Nguyệt dạy, cô ta cũng không phủ nhận. ha ha.
Mạc Như và Chu Minh Dũ trở về nhà, bọn họ ra ngoài cũng chỉ có nửa tiếng, mấy ông cụ trong nhà vẫn chưa đi.
…
Sau khi hút thuốc tán gẫu, bọn họ bàn về vấn đề xem ngày xây nhà.
Chu Thành Nghĩa “xoạch” hai hơi tẩu thuốc: “Xây nhà chắc chắn phải xem ngày, không tìm ngày hoàng đạo cũng phải tìm ngày thích hợp đặt xà ngang, đây cũng là quy tắc mà lão tổ tông truyền lại.”
Chu Thành Lễ nói: “Anh cả, anh hai, hiện tại ai biết xem ngày?”
Trước đây là người nhà họ Trần xem, hoặc là thầy phong thủy xem giúp, hiện tại đều bị lật đổ rồi. Cuốn sách phong kiến của những người kia cũng bị lật ra và đốt cháy hết rồi, xem thế nào bây giờ?
Hiện tại nhà nào cũng có thể nhìn vào Táo Mã Đầu dán sau cửa phòng, nhưng không tra được ngày.
Xem ngày phải hiểu rất nhiều nội dung như Ngũ Hành Bát Tự, Kỳ Môn Độn Giáp, phong thủy... Nhũng thứ này không phải là biết ít chữ rồi đọc vài ba cuốn sách là có thể hiểu được, phải có người chuyên nghiệp xem, cho dù không biết chữ nhiều cũng phải có bí quyết gia truyền mới được.
Chu Minh Dũ nghe thấy bọn họ đang phân vân chuyện này, cười nói: “Chọn ngày không bằng gặp ngày, nếu chúng ta không biết thì bốc thăm được không? Nếu không được nữa thì chuẩn bị xong hết mọi thứ, tiện ngày nào thì làm ngày đó.”
Chu Thành Lễ nói: “Đứa trẻ này không hiểu chuyện, đây không phải là chuyện nhỏ, không làm càn được. Trong việc xây nhà, làm nền móng và đặt xà ngang là những chuyện quan trọng nhất.
Chu Minh Dũ thì thầm trong lòng: Làm nền móng cũng không cần xem ngày, ngày nào nhớ thì làm thôi.
Trương Thúy Hoa nói: “Hay là đi hỏi Hà Tiên Cô?”
Hà Tiên Cô tên là Hà Hạnh Mai, là mẹ chồng của Ngô Mỹ Anh. Trước đây bà ta là bà đồng kiêm bác sĩ nữ trong thôn, trẻ con nhà nào cũng bị bà làm cho khiếp sợ. Bà ta biết gọi hồn, còn có thể hợp hôn, làm bà mai đủ các kiểu.
Hiện tại không cho phép phong kiến mê tín, bà ta không còn múa may thần thánh gì nữa, chỉ có đại loại như mai mối và khám bệnh. Đương nhiên đến tìm bà ta khám bệnh thì toàn là những bệnh nặng không thể chữa khỏi, còn những bệnh chữa được thì không cần điều trị cũng có thể tự khỏi.