Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên không thành một cô gái ngốc nghếch mang bụng bầu - Chương 1088

Cập nhật lúc: 2024-09-02 13:53:29
Lượt xem: 28

Nó nghiên cứu bắt đầu từ máy thu âm khoáng thạch, bây giờ lắp ráp máy thu âm bằng các loại linh kiện, tốc độ càng ngày càng nhanh. Theo lời Chu Minh Dũ, con trai bây giờ một tiếng có thể ráp được một cái máy thu âm, trong đó còn bao gồm cả việc hàn nối một số linh kiện nhỏ.

Nó tặng cho bà nội và bà ngoại mỗi người một máy, bọn họ cho tiền nó đùn đẩy một chút rồi nhận lấy.

Chi phí một máy là mười ba đồng, nếu không dùng dây cáp bọc gỗ đỏ thực ra chỉ cần khoảng mười đồng là đủ rồi.

Trương Thúy Hoa cho nó hai mươi lăm đồng, Thẩm Thục Quân cho ba mươi đồng.

Cho dù là như vậy, vẫn đã là rẻ hơn một nửa so với mua bên ngoài, vấn đề quan trọng là bên ngoài có tiền cũng không mua được, không biết xin phiếu ở đâu.

Lúc này không có gì để giải trí, phim kịch nói chính là tốt nhất rồi, vậy nên nhà có ít tiền, lại muốn có chút gì giải trí, thì đều xếp hàng đồi mua máy thu âm bán dẫn do Tiểu Bát lắp ráp.

Các tiểu đoàn trực thuộc trung đoàn, đều muốn mua với danh nghĩa tiểu đoàn, như vậy lúc rảnh rỗi nông nghiệp có thể tổ chức cho các thành viên nghe phóng sự.

Giá một máy bốn mươi, tổng cộng đã bán năm máy.

Bây giờ còn đang có không ít người đang xếp hàng.

Hai mươi bốn Tết quét nhà, ăn sáng xong Mạc Như cũng làm dáng một chút.

Cô đứng ở giữa nhà, có thể dọn dẹp sạch sẽ các ngóc ngách. Bình thường mỗi ngày cô đều dọn dẹp một chút, ở nhà đó giờ đều sạch sẽ lắm, vừa không có mạng nhện vừa không có sâu bọ, giống như nhà mới vừa xây lên vậy, người tỉ mỉ trong thôn đều rất ngạc nhiên.

Dọn dẹp xong nhà của mình, cô đến nhà phía nam quét nhà của Trương Thúy Hoa, Chu Minh Dũ đến trung đoàn xem thử một chút, rồi đến trạm hạt giống tìm viện trưởng Hoàng thương một chút việc qua Tết.

Anh ấy đoán rằng năm sau là mấy người viện trưởng Hoàng phải quay về thành phố rồi, dù gì trong đại học cũng bắt đầu ổn định, bọn họ đã không còn nguy hiểm, đương nhiên cũng không cần thiết phải ở dưới quê mãi.

Đương nhiên, anh ấy vẫn mong rằng trạm hạt giống này có thể giữ lại, sau này còn là chi nhánh của sở nghiên cứu đại học tỉnh, điều này có lợi ích cực lớn với trung đoàn Tiên Phong.

Yêu cầu này, anh ấy cảm thấy viện trường Hoàng chắc chắn sẽ đồng ý.

Mạc Như lén lén đi một vòng ở nhà Trương Thúy Hoa, về cơ bản đều thu hết bụi bẩn ở góc mà bọn họ không dọn dẹp được đi hết.

Nhà nông khói bụi nghi ngút, cả năm tích tụ không ít tro bụi.

Chờ sau khi dọn dẹp xong, Trương Thúy Hoa nhìn nhìn, ngạc nhiên nói: “Các con có cảm thấy năm nay sạch sẽ lạ thường không?”

Đinh Lan Anh trên đầu có gói khăn, nhìn nhìn xung quanh, “Đúng thật, ngày trước những ngóc ngách này chúng ta đều không quét tới, bây giờ đều sạch bong.”

Mạc Như cười không nói gì, dù gì cô lợi hại hơn rồi mà.

Quét nhà xong rồi còn phải mang hết các chai lọ vào trong nhà, lấy ra mang về cần phải mất hơn nửa ngày.

Bước này thì Mạc Như không tham gia, nhà ai thì người đó tự mang, dù gì ai cũng có thói quen riêng của mình, nếu như người khác để bậy đến lúc đó không tìm được cũng khá bực bội.

Dù gì đồ ở nhà cô đều có thói quen sử dụng, không thích để người khác để bậy.

Cô lại đến nhà chị dâu hai và chị dâu ba đi một vòng, cũng làm sạch cho một chút.

Lúc này mấy đứa Hoa Tuyết, Đai Tử Nhi chạy vào, thở hồng hộc nói, “Thím à, thím à, không được rồi, chị và anh bị bắt đi mất rồi.”

Trương Cấu nghe thấy mắng rằng: “Đồ… Hai đứa nhóc này, nói bậy cái gì đó, chuyện gì vậy?”

Hai đứa Hoa Tuyết và Đai Tử Nhi vừa nói vừa hình dung, lúc bọn nó đi bán hàng rong, có một chiếc xe depp đến, bước xuống một chú lính cao lắm đẹp trai lắm, ông ấy nói với anh chị vài câu, hai người bèn đi theo ông ta lên xe đi mất!

Đai Tử Nhi cứ nói là bị lính bắt đi mất.

Mạc Như hơi thắc mắc, nghe sự miêu tả con nít suy nghĩ đầu tiên của cô là em trai lớn?

Nhưng mà lúc bức thư trước của em trai lớn còn đang ở Hắc Long Giang mà, lúc này không thể nào về được.

Hai đứa chủ động đi theo, thì là người quen biết, người quen biết ai có thể lái xe depp xuống? Không lẽ là Khưu Lôi hoặc là Lượng Lượng bọn họ đã mướn xe depp đến?

Nói chung chỉ cần không phải nhà họ Thôi là không sao.

Trương Thúy Hoa hối thúc cô ấy đi mau đi xem thử, đừng có chuyện gì xảy ra.

Mạc Như đưa hai cháu gái đến đầu phía nam của thôn nơi bán hàng rong, ở đó người qua người lại đều là các thành viên của thôn ngoài.

Rất nhanh, cô ấy tìm thấy nơi bán hàng rong của hai chị em, ở dưới mấy cây Dương lớn ở phía nam thôn, mấy năm trước cây Dương này bị chặt đi rồi trồng cây mới, bây giờ hơn mười năm trôi qua nó lại to lên rồi.

Quả thật hai chị em không ở đó, Kha Lạp Nhi và Lan Tử Nhi ngồi ở đó kêu gọi mua đồ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-thanh-mot-co-gai-ngoc-nghech-mang-bung-bau/chuong-1088.html.]

Mạc Như bước qua, ngay lập tức kích động la lên: “Thím à, chị và Tiểu Bát đi theo cậu rồi.

Cậu?

Mạc Ứng Tập trước khi ăn tết giữa năm đã về rồi, không lẽ là cậu bé ngồi xe depp của ai đến rồi?

Cũng có khả năng đó.

Nhưng mà nhín dáng vẻ kích động của mấy đứa nhỏ, cô biết rằng mình đoán nhầm rồi, bọn nó đâu phải không quen biết Mạc Ứng Tập, không kích động như vậy đâu.

Lúc này Hoa Cúc, Nê Đản Nhi cùng với một đám bạn học đi dạo đến đây, bọn họ cười nói: “Thím à, là cậu cả quay về rồi, nói là đưa Thất Thất và Tiểu Bát đến hợp tác xã mua bán.”

Mạc Như tùy ý nói: “Hợp tác xã mua bán có gì mà trung đoàn chúng ta không có? Còn phải đến đó à?” Sau đó cô nhìn về phía hai đứa, ngạc nhiên nói: “Cậu cả?”

Hoa Cúc cười nói: “Đúng rồi thím à, chính là cậu cả đó, cậu cả mà đẹp trai nhất đó!”

Vân Mộng Hạ Vũ

Năm đó cậu cả đến nhà chơi, nó còn nhỏ, nhưng mà nó nhớ rõ ràng lắm.

Trời ơi, nhịp tim của Mạc Như cũng nhanh lên, còn tưởng rằng em trai cả của mình bị đại đội giữ lại không thả về nữa rồi chứ.

Cô ấy ngay lập tức nói: “Các cháu chơi ở đây nha, thím về nhà nó với bà nội trước.”

Bình thường Trương Thúy Hoa cũng nói chuyện với cô ấy Mạc Ứng Đường đi lính bao nhiêu năm, bao nhiêu bao nhiêu lâu rồi không về, nghe còn quan tâm hơn Mạc Như nữa.

Em trai của Trương Thúy Hoa kể từ lúc đi lính rồi không quay về nữa, điều này trở thành cái gai trong lòng Trương Thúy Hoa, sau này em trai của Mạc Như lại hơn mười năm không về nhà, Trương Thúy Hoa còn thầm oán trách: Đi lính như vậy, sao còn giữ luôn cả người lại chứ?

Vậy nên mấy năm trước Trương Thúy Hoa đồng ý với đề nghị chuyển một con trai cho em trai nhà ngoại, xem như Trương Hựu Lân đã hy sinh rồi.

May mà Mạc Ứng Đường tuy không quay về, nhưng mà định kỳ có gửi thư và phụ cấp về, người nhà cũng không cần phải lo lắng về vấn đề an toàn của cậu ta.

Bây giờ nghe nói Mạc Ứng Đường quay về, Trương Thúy Hoa thực sự là vui mừng cho nhà họ Mạc.

Trương Thúy Hoa nói với Mạc Như: “Mẹ có ủ đông hai cái giò heo, con mang một cái ra nướng một chút, mẹ đến nhà bác cả đội trưởng con lấy bình rượu đến, kêu ba nó làm vài ly rượu với cậu cả.”

Kể từ khi Mạc Như làm một lần gà quay, giò heo quay cho bọn họ ăn, mọi người đều nói là ngon, ăn khác mùi vị với hầm, cứ nhớ bữa cơm tất niên còn có thịt nướng ăn nữa.

Lúc này vừa hay nhờ ơn Mạc Ứng Đường ăn thêm một bữa, he he.

Mạc Như về chuẩn bị ngay, để chiêu đãi người em cả hơn mười năm không ăn Tết ở nhà, cô ấy lấy hai con gà hai con vịt trong không gian ra, cộng thêm cái giò heo này, vừa hay có thể nướng cả hai bên bếp.

Chờ lúc cô chia gà vịt cùng với giò heo thành hai tầng vào nước, lại nêm nếm nước ướp, lúc này Chu Minh Dũ cũng quay về từ trạm hạt giống.

“Trời ơi vợ ơi, ở trạm hạt giống là anh đã ngửi được mùi thơm rồi, hôm nay có đồ ăn thêm à?”

Mạc Như cười cong mắt, “Sao em không biết mũi anh út năm thính như vậy nhỉ?”

Chu Minh Dũ lên trên phụ giúp, cúi người hôn nhẹ trên tai cô, “Đâu phải là mũi anh thính, rõ ràng là tay nghề của vợ anh càng ngày càng tốt lên rồi.”

Mạc Như bận không thể nói đùa với anh ấy, vội nói cho anh ấy biết thông tin Mạc Ứng Đường quay về rồi.

Chu Minh Dũ ngạc nhiên nói: “Thật sao? Vậy thì chắc chắn được ăn tết ở nhà rồi nhỉ?”

Mạc Như lắc đầu, “Thế thì không dám đảm bảo, mấy lần trước cũng là về gấp gáp rồi đi, có thể ăn bữa cơm rồi đi thì sao.”

Chu Minh Dũ lại cảm thấy chắc chắn Mạc Ứng Đường có thể ăn tết ở nhà, nếu không cũng sẽ không về vào lúc này, Tết nhất cho người khác về nhà lại không cho ăn Tết ở nhà, nói thế nào cũng thiếu nhân đạo.

Thịt trong lò nướng lan tỏa mùi thơm, Mạc Như canh lửa suy nghĩ nên quét dầu và mật ong rồi, lúc này bên ngoài vang lên tiếng xe depp chạy qua.

Mạc Như và Chu Minh Dũ vội ra khỏi nhà, thấy một chiếc xe Depp dừng lại, người ngồi trong buồng lái là Chu Khâm Huyên!

Mạc Như và Chu Minh Dũ: !!!

Mạc Ứng Đường lại chỉ thêm Tiểu Bát vài điều cần chú ý, sau đó ngỏ ý nó kéo thắng tay, tắt máy, Chu Thất Thất ở phía sau bò lên, “Cậu cả cậu cả, đến lượt con rồi! Chúng ta đi thêm một vòng đi.”

Mạc Ứng Đường búng nhẹ trên đầu nó một cái, “Nhiều cơ hội mà, về nhà trước.” Vừa nói cậu ta vừa tiện tay rút chìa khóa.

Chu Thất Thất: “Cậu cả, sự tin tưởng đâu?”

Mạc Ứng Đường để chìa khóa vào trong túi quần lính, “Đừng nhõng nhẽo nữa, đi thôi.”

Chu Minh Dũ đã giúp bọn họ mở cửa xe ra, Mạc Ứng Đường xuống xe nhìn chị gái và anh rể, cười nói: “Anh rể, chị, em về rồi đây.”

Đôi mắt Mạc Như cũng rưng rưng, nắm lấy tay cậu ta, “Không về nữa, mẹ cũng sắp đến doanh trại đòi người rồi.”

Loading...