Xuyên không thành một cô gái ngốc nghếch mang bụng bầu - Chương 1085
Cập nhật lúc: 2024-09-02 13:51:41
Lượt xem: 21
Tất nhiên, cô ta chỉ ganh tỵ thôi, trong lòng lẩm bẩm hục hặc, nhìn thấy Mạc Như và Chu Thất Thất, cô ta còn thân mật hơn cả hai chị dâu.
Cô khéo tay, khi may giày cho con mình còn nghĩ đến việc làm một đôi cho Chu Thất Thất và Tiểu Bát, dù sao làm ba đôi hay năm đôi cũng như vậy.
Cô may giày cho Chu Thất Thất và Tiểu Bát, Mạc Như tặng vải và bông cho cô ta, cũng giống như tặng hai chị dâu, thậm chí còn tặng nhiều hơn. Trương Cấu bởi vì có ba cô con gái, tặng đồ tốt cũng không nói gì vì ông là ba cô con gái mù, chủ động chuyển giao cho Chu Thất Thất.
Vương Kim Thư nghĩ mình thật ngốc.
...
Nghe nói Mạc Như nhờ Chu Minh Dũ xây một cái lò nhỏ, Vương Kim Thu và những người khác cũng tò mò nên lập tức đến xem và đề nghị giúp đỡ.
Năm 1958, để luyện sắt thép, có những nơi còn yêu cầu xã viên xây lò trong nhà để luyện sắt, tất nhiên là vớ vẩn và lãng phí.
Cái mà Mạc Như muốn là nướng đồ ăn.
Khi vợ có yêu cầu, Chu Minh Dũ vui vẻ thực hiện, Chu Thất Thất và bọn trẻ cũng hùa theo, Chu Bồi Cơ và Chu Thành Liêm cũng đưa con gái đến giúp đỡ.
Một nhóm người đang bận rộn xây một cái lò nhỏ, động tác rất nhanh.
Họ đã xây dựng một lò gạch chịu lửa cao một mét rưỡi, rộng tám mươi centimet, được chia thành hai khoang lò, ống khói bên trên khoang lò một cái giống như một cái sừng, một cái giống như con cá, đây là một kiệt tác của bọn trẻ.
Sau khi xây xong, nhóm lửa làm nóng lò rồi gia công, cuối cùng là hoàn thành công việc.
Mạc Thụ Kiệt , Thẩm Thục Quân, Mạc Ưng Phỉ và Mạc Ưng Tập cũng đến rồi. Mạc Thụ Kiệt và Thẩm Thục Quân mỗi người cho thọ tinh một đồng, ngay sau đó Khâu Lỗi và Phó Trân cũng dẫn Khâu Hằng đến tham dự sinh nhật của Tiểu Bát.
Họ thực sự đến hai ba lần một tháng, do đó Khâu Hằng đã nhờ ông ngoại mua cho một chiếc xe đạp.
Từ ngày mồng bảy tháng chạp, Mạc Như cùng bọn trẻ bắt đầu nhào bột, các xã viên của thôn Chu Gia cũng đến chung vui, nói sẽ cùng nhau nhào bột, đến lúc đó cũng nếm thử.
Vì vậy, vốn là món tráng miệng sinh nhật của Tiểu Bát, nhưng lại thành một nhóm vợ con cùng mặc sức vui vẻ, nhào bột lên men, sáng hôm sau chạy đến giúp đỡ.
Có người làm bánh, có người đánh lòng trắng trứng, có người chuẩn bị trang trí và cả những loại mứt, đồ hộp mà Mạc Như đã dự trữ từ lâu. Lúc này, cũng được dùng để trang trí.
Bánh quy với nhiều hình dạng khác nhau, một số có quả nho khô làm mắt, một số khác có hình quả hạnh và quả óc chó dùng làm trang trí, đều là những suy nghĩ tuyệt vời của bọn trẻ.
Còn những cái bánh kem lớn nhỏ kia, Chu Minh Dũ giúp đánh trứng, phụ nữ sàng bột mịn, đàn ông giúp nghiền bột đường phèn, cuối cùng là Mạc Như và Tiểu Bát kiểm soát lò lửa và nướng.
Mạc Như cảm thấy chắc chắn là tác dụng của sức mạnh không gian, cho phép cô có thể điều khiển lửa lò một cách hoàn hảo.
Bánh kem to thì đựng trong nồi nhôm nhỏ, bánh kem nhỏ thì đựng trong hộp cơm, ấm trà, khi bật lò lên thì thơm ngọt đến người lớn cũng chảy nước miếng chứ chưa nói đến bọn trẻ liên tục kêu ca đòi ăn.
Tuy không có bơ nhưng có mứt, mứt hoa quả, trái cây đóng hộp do Mạc Như làm, thậm chí còn có những hương vị độc đáo dùng mỡ lợn và thịt để trang trí.
Vì lễ hội Laba, nhà ăn của trụ sở trung đoàn nói rằng g.i.ế.c heo sẽ chiêu đãi các thanh niên trí thức viện nghiên cứu, vì vậy viện trưởng Hoàng cũng dẫn giáo viên và học sinh đến trụ sở trung đoàn để đón tết. Các xã viên trong thôn Chu Gia cũng mang đồ ăn của mình đến chung vui, náo nhiệt giống như mở tiệc trà vậy. Giáo viên và học sinh viện nghiên cứu và thanh niên trí thức cũng lần lượt thể hiện sở trường của mình, chơi đàn, hát, nhảy, kể chuyện, kể chuyện, bình thư, biểu diễn tiết mục, mọi người vui vẻ cùng nhau.
Mạc Như cùng các phụ nữ mang đi những bánh kem, bánh và bánh mì đã nướng xong, cắt thành những miếng nhỏ cho mọi người nếm thử.
“Mẹ Thất Thất, nếu bán bánh kem nay đến thành phố thì chắc chắn mọi người sẽ tranh giành nhau mua đấy.” Có người ăn rồi còn muốn ăn thêm.
Vân Mộng Hạ Vũ
Mạc Như cười nói: “Năm nay, ăn gì mà chẳng phải giành mua.”
Lương thực không thể ăn tùy tiện, nếu có phiếu không cần thì tất nhiên cũng sẽ giành nhau mua. Hơn nữa, bánh kem trong thành phố là thực phẩm cao cấp, cần dùng phiếu thực phẩm phụ, nhưng không được mua tùy tiện.
Nhưng có cái lò này thì tết này đồ ăn của họ sẽ thịnh soạn hơn, đến lúc đó các xã viên có thể g.i.ế.c gà tại nhà, cũng có thể mua ở trại chăn nuôi, họ có thể nướng gà, nướng vịt, nướng giò, nướng bánh mì, nướng bánh… Mạc Như vừa nói xong thì mọi người đều kêu lên: “Đói quá, đói c.h.ế.t mất, sao vẫn chưa đón năm mới.”
Các giáo viên và sinh viên của viện nghiên cứu cảm thấy rất hài lòng sau khi ăn món g.i.ế.c heo và món tráng miệng, và một tách trà trái cây bí mật.
Các giáo viên và sinh viên của viện nghiên cứu cảm thấy rất hài lòng sau khi ăn món lợn, rau và món tráng miệng, thêm một tách trà trái cây được làm bằng công thức bí mật.
Viện trưởng Hoàng nói với chủ nhiệm Lý: “Chúng ta không thể để những tên khốn đó phá hỏng cuộc sống thoải mái của chúng ta.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-thanh-mot-co-gai-ngoc-nghech-mang-bung-bau/chuong-1085.html.]
Các giáo viên cũng gật đầu.
Viện trưởng Hoàng nói: “Tỉnh ủy đã thay đổi bộ mặt rồi, các khu vực, huyện bên dưới chắc chắn có thế lực mới thay thế, ủy ban cách mạng huyện Cao Tiến còn nhảy cẫng lên, thực sự là bất chấp lý lẽ, chúng ta phải viết thư phản anh tình hình với bên trên.”
Hiện tại cũng không phải là lãnh đạo của họ bị lật đổ lúc đó, khi họ bị cô lập và bất lực, bây giờ mọi thứ đã trở lại trật tự bình thường, họ cũng có thể tố cáo.
Quyết định như vậy đi.
Vào tháng chạp, hệ thống mười tám ủy ban cách mạng tỉnh, ủy ban cách mạng khu vực và hợp tác xã có văn kiện đưa xuống, yêu cầu ủy ban cách mạng huyện Cao Tiến không được can thiệp nông nghiệp và nghề phụ sản xuất của các công xã, trung đoàn sản xuất và đại đội sản xuất, cho họ tiếp tục duy trì sức sản xuất theo khuôn mẫu trước đó.
Và như thế, một số cán bộ mà Thôi Công Nguyên cử đi tiếp quản công xưởng trung đoàn Tiên Phong cũng bị bắt, những món tiền bị lấy đi đương nhiên sẽ được thu hồi từng thứ một.
Mặc dù trên danh nghĩa họ tiếp quản công xưởng của trung đoàn Tiên Phong, nhưng trên thực tế không ảnh hưởng gì đến tình hình chung của công xưởng giống như Trương Kim Hoán từng làm xưởng trưởng xưởng làm giấy, không thể thực sự kiểm soát những công xưởng này nên của cải kiếm được có hạn.
Có văn kiện của cấp trên, Chu Minh Dũ và những người khác đã trực tiếp đưa những cán bộ tay chân bẩn thỉu giao nộp cho ủy ban cách mạng huyện, yêu cầu trả lại đồ đạc và trừng phạt xứng đáng.
Những người do Thôi Công Nguyên cử đến quá kiêu ngạo, trong vòng một tháng rưỡi đã bị đánh trả về nguyên hình, hầu hết đều bị kết án và cách chức, chuyện này chắc chắn đã vả vào mặt Thôi Công Nguyên rất nặng nề, anh ta tức tối cả đêm không ngủ được.
“Nếu các người đã làm mùng một thì đừng trách ông đây làm mười lăm.”
Giờ Thôi Công Nguyên mới phát hiện, anh ta đã thực sự đánh giá thấp năng lực của Chu Minh Dũ, chỉ nghĩ anh là kẻ lỗ mãng, không ngờ anh lại có thủ đoạn như thế.
Ủy ban khu vực có người chống lưng cho anh, Thôi Công Nguyên không thấy kỳ lạ, dù sao thì anh cũng được Cao Thụy Dương cất nhấc.
Nhưng tại sao tỉnh ủy cũng có người chống lưng cho anh?
Thôi Công Nguyên không thể nào hiểu nổi.
Tỉnh ủy là thế giới hậu thuẫn của nhà họ Thôi, sao có thể...
Chẳng lẽ là vì có người nào đó đến trung ương họp, người bên dưới cố tình lợi dụng sơ hở?
Điều này thể hiện sự lợi hại của nhà tiên tri, Thôi Công Nguyên và Thôi Phát Hậu nghĩ cứ ôm đùi, nhưng họ không biết rằng cái đùi kia to như kim thần dưới biển, không săn chắc chút nào, bên trên chọc một ngón tay là có thể có thể chọc thủng.
“Chú, ông nội gọi điện thoại nói hiện tại không nên đánh nhà họ Mạc với nhà họ Chu, bảo chú đứng vững trước, còn lại từ từ vạch kế hoạch.”
Nếu đứng vững thì sẽ không có tình huống này xảy ra.
Hiện tại vẫn chưa đứng vững, ủy ban cách mạng ngoại trừ Lưu Tân Nông, những người khác đều bằng mặt không bằng lòng, hoàn toàn không chịu thua bọn họ.
Nếu cứ tiếp tục như thế thì không có lợi ích gì.
“Ông nội quá thận trọng, quá dè dặt, bao nhiêu năm rối mới để nhà họ Mạc nghỉ xả hơi.” Thôi Công Nguyên cảm thấy ba mình quá vô dụng sau hai tháng bành trướng, rõ ràng trước đây có thể lợi dụng thời cơ vài lần phong trào để g.i.ế.c c.h.ế.t Mạc Thụ Kiệt và Mạc Thụ Nhân, nhưng ông ta lại nói thời cơ chưa chín mùi.
Lúc đó thời cơ chưa chín mùi, chẳng lẽ hiện tại thời cơ đến rồi?
Anh ta đã quên chiến lược đã hứa với ba mình sẽ thận trọng xử lý và từ từ tìm ra nó, anh ta chie muốn đạp c.h.ế.t kẻ thù.
Anh ta không thể cho kẻ thù quá nhiều cơ hội để nghỉ ngơi.
Anh ta cảm thấy mình nhìn xa trông rộng hơn Thôi Phát Hậu, Chu Minh Dũ không phải là kẻ lỗ mãng như mọi người đã nghĩ, trái lại, lần này thậm chí là những lần trước, nói không chừng đều do Chu Minh Dũ giở trò.
Chu Minh Dũ có chỗ dựa ở công xã và ủy ban khu vực, hiện tại có quan hệ mật thiết với viện nghiên cứu, tất nhiên bọn họ sẽ giúp anh.
Nếu không thì không thể nào giải thích tại sao tỉnh ủy lại ra lệnh bảo vệ trung đoàn Tiên Phong.
Điều này không hợp lý.
Vậy nên tất cả mọi nút thắt đều là ở Chu Minh Dũ.
Chỉ cần bắt được Chu Minh Dũ thì trung đoàn Tiên Phong sẽ bị chia rẽ, nhà họ Mạc cũng sợ hãi vì không đủ người, cho dù có Mạc Ưng Đường, tiếc là cậu ta đang ở nơi xa xôi, không thể làm gì được.