Xuyên không thành một cô gái ngốc nghếch mang bụng bầu - Chương 1071
Cập nhật lúc: 2024-09-02 13:41:53
Lượt xem: 31
Họ có trợ cấp nông thôn nhưng phần lớn là để lại cho gia đình, họ đều dự định về quê được ăn uống miễn phí, làm gì nghĩ đến chuyện phải mang theo tiền và lương thực.
Vốn dĩ nghĩ rằng mình là người thành phố, về nông thôn ủng hộ nông nghiệp thì bọn họ phải vui mừng, phục vụ đồ ăn thức uống ngon, còn mấy người họ chỉ cần lên lớp là được rồi.
Ai ngờ còn phải dốc sức mình.
Cày ruộng.
Hốt phân.
Sau khi được Chu Thành Chí chấn chỉnh, những thanh niên tri thức đến sớm đã có nề nếp hơn.
Chuyến tàu từ tỉnh lị đến Thanh Thị chật kín những thanh niên về nông thôn, bất kể là những người thuộc phái cực đoan hay phái tiêu dao, khuôn mặt của họ lúc này đều đầy sự non trẻ và hoang mang.
Tương lai của chuyến đi này là không biết trước được, có có thể khiến cho người ta cảm thấy lo sợ như thế?
Ngay cả những học sinh nhiệt tình dâng trào trong phong trào trước đó, lúc này cũng thấy thấp thỏm bất an.
Ngồi trên ghế là một thanh niên cao gầy, nước da trắng nõn, đeo một cặp kính gọng đen, lịch sự xinh đẹp, nhưng vẻ mặt có chút đờ đẫn, như thể vẫn chưa hoàn hồn sau cú sốc bị đình chỉ học, nhập học lại, tốt nghiệp và về nông thôn.
Đối diện với anh ta còn có hai thanh niên tự xưng là học sinh trường trung học trực thuộc đại học tỉnh, một người tên Trương Hồng Binh, người kia tên Kim Quang Minh.
Vân Mộng Hạ Vũ
Trương Hồng Binh tên khai sinh là Trương Dịch, Kim Quang Minh tên khai sinh là Kim Vĩ, đều thay đổi tên sau năm 1966, không chỉ có họ, còn có rất nhiều học sinh thay đổi thành Ái Hồng, Vệ Hồng, Ái Quốc, Vệ Quốc, Ái Đảng, Ái Quân gì đó, thậm chí còn những người cực đoạn hơn trực tiếp gọi là Văn cách.
Trương Hồng Binh và Kim Quang Minh là những học sinh sôi nổi nhất của trường trung học trực thuộc đại học tỉnh, đã từng đến thủ đô gặp hiệu trưởng, từng cuốc bộ xuống phía nam, đấu với hiệu trưởng và giáo viên, đánh bạn học, hai người đó thực sự ngông cuồng tự cao tự đại.
Tiếc là sau khi khai giảng trở lại, trường học đã không còn chỗ cho họ nương thân, đại học đã đóng cửa nâng cao với họ, công xưởng cũng không tuyển dụng.
Họ chỉ có thể ở nhà ăn không ngồi rồi, nhưng ăn có ngon không?
Lương thực cung ứng của mội người đều có hạn mức, nhàn rỗi ở nhà thì không có định mức, nên có những học sinh đã hô vang lời kêu gọi rằng chúng tôi có tay chân, tuyệt đối không bao giờ ăn không ngồi rồi trong thành phố, rồi bắt đầu rầm rộ về nông thôn.
Hết đợt này đến đợt khác, cuối cùng cũng đến lượt họ.
Dù không muốn cũng không có cách nào, trước hết là huy động những người tự nguyện, sau đó giáo viên sẽ đến tận nhà, cho phụ huynh chọn đứa con nào về quê.
Những người có nhiều con cái thì một đến hai con có thể về quê, còn những người chỉ có một con thì cơ bản không cần phải về quê.
Thời đại này, nhà nào chẳng bốn năm đứa con? Vậy nên các anh chị tốt nghiệp cấp hai và cấp ba cơ bản đều về quê.
Nhưng đối với những người như Trương Hồng Bình và Kim Quang Minh, họ vẫn chưa thể hoàn hồn trong sự phấn khích và vinh quang. Họ luôn cảm thấy khó chịu và mất mặt khi về quê cùng với những học sinh phái phản đối mà họ coi thường.
Kim Quang Minh liếc nhìn học sinh lịch sự tuấn tú nho nhã đối diện, hét to: “Này, anh về chỗ nào ở nông thôn?”
Thanh niên kia vẫn còn đang ngơ ngác, dường như không nghe thấy tiếng hét của anh ta.
Bạn học bên cạnh thanh niên đẩy anh ta: “Lâm Thiệu Vũ, bọn họ hỏi mày đấy.”
Đó là học sinh của trường trung học trực thuộc đại học tỉnh, đến từ tỉnh lị, nhìn dáng vẻ vênh váo hung hăng kia không dễ gây chuyện.
Lâm Thiệu Vũ nhìn bọn họ, nói đại: “Đại đội Tiên Phong, công xã Hồng Kỳ, huyện Cao Tiến.”
Trương Hồng Binh và Kim Quang Minh ở đối diện lập tức cười to: “Ha ha.”
Chàng trai trông như một con gà yếu ớt này thật may mắn khi được chia với họ.
Mấy học sinh bên cạnh nghe nói Lâm Thiệu Vũ được phân vào đại đội Tiên Phong, ai nấy cũng hâm mộ: “Lâm Thiệu Vũ, có phải anh tìm người rồi không? Sao có thể được phân vào đại đội Tiên Phong?”
Lâm Thiệu Vũ nhìn bọn họ, vẻ mặt ngơ ngác: “Sao thế?”
Chẳng lẽ về nông thôn còn khiến người khác thấy ganh tỵ?
Làm sao tốt bằng ở lại thành phố?
Vốn dĩ anh ta chắc chắn có thể vào đại học, nhưng nếu không lên đại học thì vào công xưởng cũng tốt, ăn lương thực cung ứng và được rất nhiều phúc lợi.
Lúc này làm công nhân còn đáng ghen tị hơn làm cán bộ nhỏ.
Giai cấp công nhân lãnh đạo mọi thứ.
Nông thôn thích “Tay lái, bàn tính, người bán thịt”, ở thành phố tất nhiên là công nhân đứng đầu, ai vào xưởng nào, mức lương ra sao, có phúc lợi gì, người bán hàng và phục vụ nhà hàng đều ganh tỵ, muốn tìm một công nhân để kết hôn.
Về nông thôn ư?
Kiếm điểm công tác, lấy khẩu phần lương thực.
Vóc dáng như anh ta có thể kiếm được bao nhiêu cân lương thực một năm? Điều kiện gia đình cũng không dư dả, làm gì có tiền trợ cấp cho anh ta?
Anh ta cũng đã từng nghe rồi, nếu điểm công tác không đủ chia khẩu phần lương thực thì phải tự mình bù tiền vào. Đến lúc đó, người ta chia lương thực và chia tiền, anh ta thì hay rồi, còn lấy tiền mua khẩu phần lương thực, khoan nói đến việc chia tiền, chỉ sợ một xu cũng không có mà chia.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-thanh-mot-co-gai-ngoc-nghech-mang-bung-bau/chuong-1071.html.]
Nhất là anh ta nghe nói có rất nhiều đội sản xuất nghèo rớt mồng tơi, cơm ăn không đủ no, trong nhà nuôi gà đều có số lượng cố định, mỗi người nửa con, tằn tiện lắm chỉ nuôi ba con gà, đẻ trứng xong còn phải đến thành phố đổi lấy lương thực thô.
Với hoàn cảnh như thế, nếu bọn họ đi rồi thì còn có trái ngon để ăn sao?
Chỉ sợ lương thực thô cũng không có mà ăn.
Có gì đáng ganh tỵ?
Có người bất bình khi thấy anh ta coi thường đại đội Tiên Phong: “Lâm Thiệu Vũ, nếu anh không muốn đi thì đổi với tôi?”
Người kia nhìn mình: “Dù sao chúng ta đều ở huyện Cao Tiến.”
Đây đã là đợt sáu, đợt bảy về nông thôn, có những người năm bắt tốt thông tin, biết sự việc không thể cứu vãn được nữa, nhất định đang nghĩ xem nên đi đâu.
Nói chung, các công xã ở phía đông tây nam bắc ở ngoại ô thành phố là tốt nhất, sau đó là xung quanh thị huyện lị, sau đó là các đại đội ở công xã.
Còn những người ở xa thành phố, công xã thì khỏi phải nói, một số dân nghèo còn đi dép rơm, ăn trấu.
Đại đội Tiên Phong này không phải ở ngoại thành, sao mọi người lại kích động như vậy? Lâm Thiệu Vũ sửng sốt, không hiểu bọn họ định làm gì, nhưng con người đều có phản ứng bản năng, những thứ người khác giật được đều tốt, cho nên bọn họ nhất quyết không cho.
“Cái này không thay đổi được, có thông báo về quê.”
Người kia cười nói: “Tôi có thể đổi.”
Lâm Thiệu Vũ không chịu.
Làm như thế, các học sinh trong toa tàu bắt đầu thảo luận nên đi đâu, cuối cùng kết luận đại đội Tiên Phong công xã Hồng Kỳ là tốt nhất, Mạc Gia Câu cũng tốt.
Mạc Gia Câu ư?
Lâm Thiệu Vũ suy nghĩ, chợt nhớ đến bạn học nam đẹp trai đã mấy năm không gặp Mạc Ưng Tập, hình như nhà cậu ta ở Mạc Gia Câu?
Đúng rồi, chị gái và anh rể cậu ta đến từ đầu nhỉ, lúc đó có mời bọn họ ăn cơm.
Tâm trạng nặng nề của Lâm Thiệu Vũ chợt nhẹ nhõm hơn, Mạc Ưng Tập đã đến trường trung học trực thuộc đại học tỉnh, không biết về nhà rồi hay là ở lại đại học tỉnh để học.
Dù sao anh ta cũng không nhanh nhạy nắm bắt thông tin, không biết viện chuyện viện nghiên cứu tỉnh đã chuyển đến nông thôn.
Vì chuyến tàu dời lại nên mười giờ tối họ mới đến ga huyện Cao Tiến.
Người soát vé cầm lấy danh sách, hô trong toa trước: “Đến huyện Cao Tiến rồi, các nhân viên có tên sau đây mời xuống xe.”
Họ bắt đầu gọi tên từng người một.
Các thanh niên ồ ạt hét lên: “Có ai đến đón không?”
“Công xã Hồng Tinh...”
“Công xã nhảy vọt...”
“Công xã Hồng Kỳ...”
...
Lâm Thiệu Vũ xách theo hành lý xuống xe khi nghe đến tên mình, hành lý cũng không nhiều lắm, chỉ có chăn ga gối đệm, chậu rửa mặt, cốc trà, hộp cơm và một chiếc vali đan bằng mây.
Sau khi xuống tàu, đi theo những người khác ra khỏi nhà ga, sau đó nhìn thấy một số người đang đứng bên ngoài nhà ga.
“Công xã Hồng Tinh, ở đây, ở đây.” Một người trông giống cán bộ vẫy tay, mấy học sinh vây quanh.
Lâm Thiệu Vũ nghe bọn họ hỏi đường đi, lại không có xe buýt, ngay cả xe ngựa cũng không có, chỉ có thể đi bộ.
Những học sinh này lấy đâu ra thể lực để đi bộ năm mươi dặm vậy?
Có người làm ầm lên.
Các công xã khác có xe ngựa đưa đón, thậm chí có đại đội lái xe riêng nên không cần phải chen chúc với người khác.
Lâm Thiệu Vũ ngẩng đầu nhìn quan, thấy bên ngoài tối om, ngoại trừ ngọn đèn điện công suất thấp dưới mái hiên của lối ra nhà ga tỏa ra ánh sáng vàng mờ, cách xa mấy chục mét cũng không thể nhìn rõ.
Anh ta nghe thấy một âm thanh vang vọng: “Đại đội Tiên Phong công xã Hồng Kỳ đến đón thanh niên tri thức, đại đội Tiên Phong.”
Lâm Thiệu Vũ vội chạy đến, anh ta thấy Kim Quang Minh, Trương Hồng Binh đi cùng anh ta đã chạy đến phía trước.
Bọn họ tổng cộng có sáu người, ba nam ba nữ.
Khi đi đến phía trước, thấy có hai thanh niên, một người cao to khỏe mạnh, người còn lại có làn da trắng và đẹp trai, đang nhìn họ với ánh mắt hời hợt.
Người thanh niên cao to kia vừa định tự giới thiệu thì Trương Hồng Bình hỏi: “Các người đến đây bằng cách nào, không có xe buýt ư? Chắc cũng phải có xe ngựa chứ? Chúng tôi từ tỉnh lị đến, các người bảo chúng tôi quay về sao? Đường xa biết bao nhiêu, chúng tôi không thể đi nổi.”
Anh ta nhìn thấy cả hai lẻ loi đứng đó, không có xe cũng không có roi ngựa, cảm thấy có gì đó không ổn.