Xuyên không thành một cô gái ngốc nghếch mang bụng bầu - Chương 1066
Cập nhật lúc: 2024-09-02 13:39:31
Lượt xem: 32
Mạc Như không nhịn được cười khi thấy anh ta trêu, cô ngã vào vai Chu Minh Dũ: “Hai người được rồi đó, đừng có giỡn hoài như thế.”
“Mạc Như, cô phải giúp tôi, cô nhìn tôi đáng thương biết bao. Vốn định đến thể hiện, nhưng lại không thành công, hai người đến mới gặp được bí thư Cao. Ôi, tôi vô dụng quá... ”Khâu Lỗi bị đả kích nặng nề.
Mạc Như cầm tờ báo mua trên đường đánh anh ta: “Đàn ông mà nói lời ỉu xìu gì thế, có ai mà nói mình chẳng ra gì? Anh không làm được thì đừng có làm hại Phó Trân của chúng tôi.”
“Được được được, tất nhiên tôi làm được, không tin thì cô… ôi chao.” Khâu Lỗi nhìn Chu Minh Dũ: “Sao anh đá tôi?”
Chu Minh Dũ nhìn vợ mình: “Vợ, có khát không?”
Mạc Như lắc đầu cười, cô đưa báo cho anh: “Anh đọc báo cho em nghe đi.”
Cô ngã vào vai Chu Minh Dũ, nhắm mắt thư giãn.
Khâu Lỗi bị ‘cho ăn cơm chó’, có người yêu đều là phái cầm quyền.
Cuối cùng hai người cũng không đành lòng nhìn Khâu Lỗi ủ rũ như thế nên bảo anh ta yên tâm.
Mẹ Phó rất hài lòng về anh ta, không ai yêu cầu anh ta nhất định phải cứu cựu bí thư ra ngoài, đây cũng không phải là chuyện anh ta có thể làm được. Trong thời gian anh em nhà họ Phó bị cấm túc, anh ta có thể thay họ xoa dịu mẹ Phó, đó là công lao lớn nhất mà nhà họ Phó rất cảm kích.
Nghe Mạc Như nói mẹ Phó rất hài lòng về anh ta, Khâu Lỗi vốn đang suy sụp bỗng trở nên đắc ý.
Hai tay thay nhau vò đầu: “Ái chà, tôi nói mà, chàng trai này cũng rất đẹp trai, không thể nào không thích được.”
Tràn đầy năng lượng.
Mạc Như còn lo anh ta có hờn giận trong lòng vì đã chờ đợi quá nhiều năm, hoặc là càng không có được lại càng cảm thấy tốt, nếu có được thì có trân trọng hay không.
Nhưng cô không nói thêm gì, cô vốn không thích giáo hóa người khác, chuyện này chỉ thuận tự nhiên mà thôi, nếu Phó Trân bằng lòng thì dù có xảy ra chuyện gì, cũng chỉ có thể thản nhiên chấp nhận.
Khâu Lỗi vô tình bày tỏ ý kiến của mình, anh ta hiểu và thích Phó Trân, hiểu càng nhiều thì lại càng muốn ở bên cô ấy, càng cảm thấy không thể chấp nhận người khác nữa.
Bởi vì anh ta đã âm thầm chấp nhận các ưu điểm và khuyết điểm của cô ấy, trong mắt anh ta mọi khuyết điểm đều là ưu điểm, không có khuyết điểm nào để lộ gây rạn nứt tình cảm vợ chồng sau kết hôn nữa.
Vì vậy anh ta thật sự rất rất muốn ở bên Phó Trân.
Chỉ cần Phó Trân gật đầu thì tất cả đều không thành vấn đề.
Mạc Như đồng ý giúp cô ấy hỏi xem.
Cô ấy không đảm bảo, càng không biết là thuyết phục Phó Trân nhất định phải kết hôn, kết hôn hay không, đó là lựa chọn và quyền lực của Phó Trân.
Ba người quay về huyện đi tìm Phó Trân trước, đúng lúc có người của đại đội Tiên Phong đến đón Phó Trân và các bác sĩ.
Chu Thành Liêm đi chuyển than, Chu Bồi Cơ đến đón người.
Khâu Lỗi cũng muốn đến ở vài ngày: “Quen biết lâu như thế, tôi vẫn chưa đến đại đội các người ở đấy.”
Mạc Như cười nói: “Đúng lúc hiện tại chúng tôi rất bận, anh thì đi giúp vần công.”
“Vậy thì không thành vấn đề.” Chỉ cần anh ta đi là được.
Bọn họ nói vài câu với Phó Trân, sau đó Phó Trân nói với anh hai một tiếng, Mạc Như hai người đến nhà Khâu Vân nói với mẹ Khâu một tiếng.
Biết tin cựu bí thư bình an vô sự, mọi người đều thở phào nhẹ nhõm, ai cũng cảm kích Cao Thụy Dương.
Mẹ Khâu còn nói: “Dì nói rồi bí thư Cao là người tốt, tương lai tươi sáng, có tấm lòng nhân hậu, sau này đảm bảo đến tỉnh ủy đến trung ương.”
Mạc Như cười nói: “Dì, nếu bí thư Cao nghe thấy lời dì nói thì chắc là vui lắm.”
Thà làm người tốt để mọi người nói tốt về mình và mong mình tốt, còn hơn làm người xấu để người khác chê bai mình.
Đây cũng là một sức mạnh vô hình nhưng rất hữu ích.
Mẹ Khâu đóng gói nhiều túi đồ cho Lượng Lượng, tất cả đồ chơi, truyện tranh, cọ vẽ, tập vẽ, các loại đồ ăn nhẹ… cũng như tặng quà cho bọn trẻ.
Mặc dù Lượng Lượng ít nói nhưng cũng không còn sợ người khác nữa, không khăng khăng đi theo Phó Trân, ở bên cạnh Mạc Như cũng rất ít yên tĩnh.
Mạc Như rất thích Lượng Lượng, dù cô cũng có con, nhưng Thất Thất như một yêu tinh nhỏ, Tiểu Bát cũng không bình thường cho lắm, luôn khiến cô có chút tiếc nuối, nếu là một đứa trẻ thuần khiết đơn giản thì sẽ như thế nào?
Cô nghĩ nếu giống như Lượng Lượng thì tốt biết mấy.
Đến đại đội Tiên Phong, Mạc Như tất nhiên muốn mời Phó Trân và Lượng Lượng ở nhà mình, nhưng Phó Trân không đồng ý, đây không phải chỉ ở vài ngày mà là ở lâu dài, ở nơi đại đội sắp xếp vẫn tốt hơn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-thanh-mot-co-gai-ngoc-nghech-mang-bung-bau/chuong-1066.html.]
Dân thành phố về nông thôn tham gia sản xuất, có những nơi cho xây nhà riêng, có nơi ở trực tiếp tại nhà các xã viên.
Đại đội Tiên Phong có gạch ngói nên tất nhiên sẽ tập trung xây kí túc xá cho thầy cô và bác sĩ, nơi ở của các xã viên dù sao cũng không rộng rãi, còn thêm người vào ở thì mọi người sẽ thấy rất bất tiện.
Đại đội thôn và các đội sản xuất gần đó đều có đất trống, lúc này không bận việc đồng áng nên mọi người có thể cùng nhau cất vài căn nhà cũng rất nhanh.
Có ba bác sĩ đến đây mỗi người một phòng, các phòng còn lại có thể để giáo viên sau này đến ở.
Họ vừa đến đã đảm đương y thuật của công xã Hồng Kỳ, các đại đội gần đó có phòng y tế, bác sĩ chân đấy cũng có thể đến để đào tạo.
Chu Minh Dũ mời bọn họ trước tiên kiểm tra thể chất cho giáo viên và học sinh của viện nghiên cứu, sau khi kiểm tra thể chất, các giáo viên nhận ra sức khỏe của mình tốt hơn trước rất nhiều, cũng coi như là trong cái rủi có cái may. Hiện tại họ rất vui khi ở lại trạm hạt giống, ngoài công việc ra, họ còn đạp xe đi khắp nơi khảo sát và thu thập mẫu.
Chớp mắt mấy ngày đã trôi qua, dù sao Khâu Lỗi còn phải đi làm, ở lại đại đội Tiên Phong mấy ngày nên cũng trở về trong lưu luyến.
Trước khi đi, anh ta nói với Phó Trân: “Tư lệnh Phó, tôi sắp đi rồi, cô không tiễn tôi à.”
Phó Trân đeo khẩu trang, mặc áo khoác trắng, trên cổ treo ống nghe, để lộ nửa khuôn mặt lạnh lùng mà gợi cảm: “Tôi tiễn anh, rồi có phải anh lại tiễn tôi không?”
Khâu Lỗi cười hì hì, hì hì hì.
Phó Trân cởi bỏ áo khoác trắng, khẩu trang và ống nghe cũng tháo xuống, nhấc chân bước ra ngoài.
Khâu Lỗi: “Cô đi đâu thế?”
Anh ta nhìn thấy chỗ cô ấy không có người, tất nhiên là không thừa nhận đã nghĩ cách đuổi người khác đi, mới đặc biệt đến chào tạm biệt vài câu, cô ấy không muốn quan tâm đến anh ta hay là thế nào.
Phó Trân quay đầu nhìn anh ta, mặt mày xinh đẹp khi phản quang và đối mặt với ánh sáng là hai cảm giác khác nhau, Khâu Lỗi nhìn chằm chằm tim đập thình thịch, kích động muốn quỳ xuống.
“Đi thôi, chẳng phải muốn tiễn anh sao? Chắc không phải bảo tôi cõng anh chứ?”
Ôi trời, không dám nghĩ đến chuyện tốt này.
Khâu Lỗi lập tức lon ton đi theo, nở nụ cười vô cùng rạng rỡ: “Thực sự tiễn tôi à… chà, mau đi thôi.”
Thấy Phó Trân hình như muốn quay về chứ không tiễn mình, anh ta vội vàng kéo cánh tay cô ấy: “Phó Trân...”
Phó Trân hất tay anh ta: “Đi thôi.”
Khâu Lỗi lập tức nở nụ cười rạng rỡ: “Cô cứ yên tâm ở đây, mấy hôm nữa tôi lại đến thăm cô, anh hai và chị gái cô cũng đừng lo, có tôi rồi.”
Nghe anh ta lại bắt đầu dông dài, Phó Trân thấy đau đầu, trước đây Khâu Lỗi là thiếu niên trẻ trâu, không biết từ lúc nào bắt đầu ngày càng nói lảm nhảm, giống hệt mẹ cô ấy.
Khi đẩy xe đạp đến cổng đại đội, Phó Trân muốn dừng lại, tiễn đến đây là được rồi.
Vân Mộng Hạ Vũ
Để khỏi phải nghe anh ta tiếp tục lảm nhảm.
Khâu Lỗi: “Phó Trân, cô không tiễn tôi đến giao lộ à?”
Sao Phó Trân có thể không biết chút tâm tư trong ánh mắt của anh ta được chứ?
Cô thực sự muốn cười mắng chửi anh ta cút đi như trước đây, đừng tưởng là giúp tôi đi thăm ba mẹ một chuyến là có thể được đằng chân lân đằng đầu, muốn yêu cầu tôi làm gì đó, nhưng nhìn vào đôi mắt đen láy của anh ta thì cô ấy lại không nói lời nào.
Cô cảm thấy bản thân có gì đó bất thường, lẽ nào cô ấy thật sự rung động trước Khâu Lỗi rồi ư?
Cô bất chợt nghĩ đến chuyện Mạc Như nói với mình ngày hôm đó.
Đó là ngày đầu tiên cô ấy đến, sau bữa tối, Mạc Như nhờ Thất Thất đưa Lượng Lượng và em trai đến chơi với các anh chị ở gian phòng phía nam, còn cô thì cùng Phó Trân đi dạo ở nhà xay bột.
Đêm giữa hè, trăng sao lưa thưa, hai bên bờ có tiếng nước róc rách, gió đêm mát mẻ, còn có hương cỏ xanh hòa quyện với đất bùn, hơi nước, dưa thoang thoảng trong gió, khiến người ta cảm thấy rất thư thái và dễ chịu, giống như những hối hả và buồn bực đã tan biến.
Đây đúng là chốn bồng lai tiên cảnh.
Phó Trân yêu nơi đây từ tận đáy lòng, cô ấy cảm thấy thoải mái hơn nhiều so với ở thành phố.
Cả hai vừa đi dạo vừa trò chuyện, càng lúc càng thoải mái, sau đó Mạc Như nói với cô ấy ý của mẹ Phó: “Dì rất thích Khâu Lỗi đấy.”
“Mẹ thấy tôi lớn tuổi rồi, chỉ cần là đàn ông thì gả tôi đi cho bằng được, Khâu Lỗi có tốt hay không chẳng có liên quan gì.”
“Vậy cô nghĩ mình lớn tuổi rồi sao?” Mạc Như trêu chọc cô ấy.
“Không lớn lắm, mà cho dù có lớn thì có làm sao? Có ai quy định lớn tuổi cần phải kết hôn đâu.” Phó Trân không cho là đúng.
“Vậy cô có cho rằng Khâu Lỗi rất phiền phức, cô không có ý với anh ta, anh ta cứ làm ra vẻ không thể sống thiếu cô, đây chẳng phải là gây áp lực cho cô sao?” Mạc Như cố ý nói như thế.
Phó Trân lại nói: “Anh ta cũng không sai, có lẽ tình yêu là như thế, tiếc là tôi không cảm nhận được. Mạc Như, cô thì sao? Cô và Chu Minh Dũ là như thế sao? Tình yêu chính là không thể sống thiếu anh sao?”