Xuyên không thành một cô gái ngốc nghếch mang bụng bầu - Chương 1055
Cập nhật lúc: 2024-08-29 15:30:19
Lượt xem: 32
Chu Minh Dũ và Mạc Như cùng nhau chạy vào trong.
Hai người đi theo Mạc Ưng Tập đến văn phòng viện nghiên cứu của đại học tỉnh, nhưng chưa từng đến phòng thí nghiệm.
Chẳng mấy chốc, đám học sinh như hổ sói bắt vài giáo viên, phê phán bọn họ suốt ngày trốn trong viện nghiên cứu tham gia giai cấp tư sản, cần phải bị lật đổ.
“Kẻ thù không đầu hàng thì hãy tiêu diệt chúng.” Một học sinh lưu manh hét to, dùng gậy đập những thứ mình nhìn thấy.
Có rất nhiều đồ đựng dụng cụ trên kệ ở một góc, cậu ta lấy gậy quơ hết.
“Hạ Tu Cẩn.” Một cô giáo hét lớn: “Đó là mẫu thử nghiệm rất quan trọng của chúng ta...”
Học sinh kia nghe xong khựng lại, quay đầu nhếch miệng cười nói: “Cô Hoàng, có phải cô nói sai rồi không? Em tên là Hạ Phản Tu. Là người chống chủ nghĩa xét lại kiên định nhất.” Cậu ta hừm một tiếng, cầm cây gậy quơ lại một lần nữa.
Nào ngờ, cổ tay bị người khác chụp lại, cây gậy cũng bị người khác giật mất.
Hạ Phản Tu nhìn thấy một thanh niên đẹp trai mặc quân phục màu xanh lá, cao hơn mình một cái đầu, trợn mắt la mắng: “Mẹ nó, ở đâu ra phái bảo hoàng của giai cấp tư sản thế?”
Chu Minh Dũ cho cậu ta một nắm đấm, cú đánh khiến cậu ta chảy m.á.u mũi, Hạ Phản Tu đau đớn kêu gào: “Cùng nhau lên đi.”
Những học sinh đó nhìn thấy Chu Minh Dũ mặc quân phục màu xanh lá, trên đầu có ngôi sao năm cánh thì không dám manh động mà chỉ hỏi anh từ đâu đến.
Chu Minh Dũ lạnh lùng nói: “Mày chửi ai là phái bảo hoàng của giai cấp tư sản? Có phải mày nghĩ ông đây là chiến sĩ thi đua bần nông giai cấp vô sản, biết thế nào là bần nông không? Cái loại học sinh như mày xuất thân là gì? Phú nông? Trung nông? Hay là phần tử địa chủ? Rốt cuộc mày là giai cấp phong kiến hay là giai cấp tư sản? Mày có biết Mao chủ tịch đã tự tay phê duyệt cho bọn mày học công học nông, cả nước học giải phóng quân không?”
Bị anh mỉa mai, sắc mặt của Hạ Phản Tu bỗng trở nên khó coi. Khi còn ở trong giai đoạn Bốn sạch, cậu ta thực sự là đối tượng của sự giám sát nặng nề, nhưng hiện tại đã có lý do chính đáng để nổi loạn.
Vân Mộng Hạ Vũ
Mạc Như bước đến đỡ cô giáo bị đẩy ngã: “Các người có thể làm cách mạng, nhưng đừng phá sản nghiệp lớn của nông dân chúng tôi.”
Viện nghiên cứu khoa học đời sống đại học tỉnh có một số phương hướng nghiên cứu, một trong số đó là nghiên cứu hạt giống cây trồng tốt hơn, có hạt giống tốt hơn thì có thể kháng sâu bệnh, chống đổ ngã, chắc khỏe hơn và năng suất cao hơn. Đây là giải quyết gốc rễ vấn đề ăn uống của nhân dân cả nước, không còn chịu đói nữa.
Tuyệt đối không được phá hoại.
Hạ Phản Tu kêu gào muốn xử Chu Minh Dũ: “Có gan thì nói tên ra đi.”
Chu Minh Dũ nhìn cậu ta với ánh mắt khinh miệt: “Mày là phần tử xấu của giai cấp tư sản ẩn náu trong đám học sinh không xứng hỏi tên của giai cấp vô sản, cút sang một bên đi, đừng để anh mày đánh một trận.”
Bao năm nay điềm đạm quen rồi, anh cũng quên đi nguyên chủ là kẻ lỗ mãng, một nắm đ.ấ.m có thể đánh c.h.ế.t gửi trả lại bụng mẹ cái tên Phản Tu này.
Lúc này, có người la to: “Phái bảo hoàng đến rất nhiều người, chúng ta mau giải tán thôi.”
Những người kia vù vù chạy đi, thầy trò của viện nghiên cứu cũng thở phào nhẹ nhõm, giờ mới có thời gian cảm ơn Chu Minh Dũ và Mạc Như.
Mạc Như hỏi bọn họ: “Cho hỏi Mạc Ưng Tập có ở đây không? Tôi là chị cậu ấy.”
Cô giáo kia nói: “Mạc Ưng Tập ở trong nhà kho phía sau, rất an toàn.” Cô giới thiệu mình tên Hoang, là phó viện trưởng của viện nghiên cứu, Mạc Ưng Tập hiện tại đang theo cô ấy.
Người còn lại là chủ nhiệm Lý, hiện tại viện trưởng không có ở đây, hai người họ phụ trách một số công việc của viện nghiên cứu.
Cả hai cùng cô giáo Hoàng đi tìm Mạc Ưng Tập.
Bởi vì Mạc Ưng Tập còn nhỏ nên được giáo viên và các bạn học giấu trong kho để tránh bị người khác đánh.
“Chị, anh rể.” Nhìn thấy Mạc Như và Chu Minh Dũ, Mạc Ưng Tập trong phút chốc chợt thấy kích động, sà vào lòng chị.
Mạc Như nhìn thật kỹ cậu ta, nhận ra em trai đã gầy đi nhiều, dù gì em trai cũng vẫn còn nhỏ, đối mặt với cục diện như thế nhất thời không thể thích ứng được, áp lực tâm lý sẽ rất lớn.
Cô giáo Hoàng cũng không làm phiền bọn họ, lặng lẽ rời khỏi để lại không gian cho bọn họ.
Mạc Như thấy bên cạnh có chiếc ghế dài nên dẫn em trai ngồi xuống, an ủi cậu: “Đừng sợ, nếu không được thì mình về nhà, chúng ta không nhất thiết cứ phải ở đây.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-thanh-mot-co-gai-ngoc-nghech-mang-bung-bau/chuong-1055.html.]
Mạc Ưng Tập gật đầu, lòng sợ hãi ban đầu khi nhìn thấy chị gái và anh rể cũng bỗng chốc bình tĩnh trở lại.
Cậu ta hỏi tình hình gia đình, Mạc Như bảo cậu đừng lo, mọi việc đều rất tốt.
“Chị, em thực sự... hoảng sợ, có phải là em vô dụng quá.” Mạc Ưng Tập có hơi buồn phiền, ban đầu cậu ta nghĩ lớn lên có thể bảo vệ chị và gia đình mình, nhưng rồi lại để chị và anh rể đến thăm mình.
Chương 1155: Đến thủ đô (2)
Mạc Như cười nói: “Đừng nói linh tinh, sao em trai chị lại vô dụng được? Em đã rất là giỏi rồi, nếu đổi lại là chị thì chắc đã hoảng hốt chạy về nhà từ lâu rồi.”
Mạc Ưng Tập dù gì vẫn còn nhỏ tuổi, cũng chỉ mười bốn tuổi mà thôi, người khác mới lên cấp hai thì cậu ta đã học cấp ba rồi. Những bạn học vốn có mối quan hệ tốt với cậu ta bỗng nhiên trở mặt, có đứa tham gia vào phái đa số, có đứa tham gia vào phái thiểu số, họ chiến đấu với nhau dữ dội ở các phe phái khác nhau. Lúc đầu họ đều muốn lôi kéo cậu ta, sau đó lại tẩy chay cậu ta, thậm chí còn đánh nhau đẫm m.á.u trước mặt cậu ta.
Điều này khiến cậu ta nhớ lại những cảnh tượng bi thảm khi ba cậu ta bị người ta đánh lúc cậu ta còn nhỏ, nhất thời cậu ta không thể chấp nhận được.
Trong ấn tượng của cậu ta, chính những kẻ xấu nhà họ Thôi đã ức h.i.ế.p ba mình, nhưng hiện tại thì sao, các bạn học lại thân thiết với nhau là vì sao?
Chu Minh Dũ vỗ vai cậu ta: “Nghĩ không ra thì từ từ nghĩ, sau này vẫn còn thời gian, đi thôi, đến ký túc xá thu dọn, chúng ta rời khỏi trường trước.”
Theo quan điểm của Chu Minh Dũ, những học sinh này cuối cùng cũng phải về quê sau hai năm vật lộn, tốt hơn hết là hiện tại quay về.
Nhưng Mạc Ưng Tập không có khả năng tiên đoán, là một sinh viên đang học trên ghế nhà trường và coi đại học là mục tiêu cuộc đời của mình, việc rời khỏi ghế nhà trường thực sự không dễ dàng.
Nếu rời khỏi trường học và về nhà thì bọn họ đi học làm gì?
Hiện tại, Mao chủ tịch muốn họ nghỉ học để hoạt động cách mạng, họ nên nghe theo, tiếp tục làm loạn, nhất định phải đánh tan nát xã hội chủ nghĩa, tạo ra một thế giới mới.
Nhưng phải đánh tan nát như thế nào, đánh đến mức độ nào thì bọn họ cũng không biết.
Ngay cả những người ban đầu nóng nảy, sau đó cũng suy nghĩ và xét lại mình, rốt cuộc họ đang vì điều gì?
Phái bảo thủ bảo vệ giáo viên và đảng ủy trường, còn phái tạo phản thì đoạt quyền, phái tiêu d.a.o đã quen không gò bó, nhưng cho dù thế nào thì cũng đều là “tại sao và vì điều gì”, nếu không thì ở lại đây như cái xác không hồn cũng có gì khác biệt?
Ngay cả những sinh viên cuồng nhiệt không có mục tiêu rõ ràng, chỉ đơn giản là cùng nhau gây rối, cùng nhau làm ồn, chỉ để gây rồi mà thôi, đó cũng là sứ mệnh mà bọn họ đã nghĩ.
Vậy nên bảo Mạc Ưng Tập rời đi và về quê, không đi học nữa, đây là chuyện trái với lệ thường. Dù sao trong ý thức của cậu ta, lối thoát của việc đi học là vào đại học, vào các cơ quan hoặc viện nghiên cứu, thậm chí là các xí nghiệp và đơn vị. Chỉ cần được vào đại học thì tuyệt đối sẽ không làm những công việc liên quan đến thể chất.
“Út Tập, chỉ phải nói với em một bí mật.” Mạc Như nghiêm túc nhìn Mạc Ưng Tập.
Chu Minh Dũ nhìn cô, cố ý bỏ đi xem gần đó có người ngoài hay không.
Mạc Ưng Tập sứng sờ, ngẩng đầu nhìn cô: “Chị, bí mật gì thế?”
Mạc Như nói: “Em biết sao chị không còn ngốc nữa không?”
Đôi mắt đen láy của Mạc Ưng Tập sáng rực: “Chẳng phải chị nói mơ thấy một ông tiên râu trắng hay sao?”
Lúc này lúc khác Mạc Như nói dối với Trương Thúy Hoa và những người khác.
Mạc Như gật đầu, nói nhỏ: “Ông tiên râu rắng kia là thần tiên, ông ấy dạy chị rất nhiều điều, cũng nói với chị rất nhiều điều.”
Mạc Ưng Tập a lên một tiếng, quả nhiên là như vậy sao? Trước kia cậu ta từng nghi ngờ sao chị mình lại trở nên thông minh như thế, thông minh hơn người bình thường, nếu thực sự là vì có ông tiên thì cũng dễ giải thích.
“... Ông ấy nói gì với chị? Ông ấy đã biết có ngày hôm nay sao?”
“Tất nhiên, năm ngoái ông ấy đã nói với chị rồi, nếu không thì sao chị và anh rể nói em giữ bình tĩnh, đừng nóng nảy làm ầm ĩ với người khác được?” Chu Minh Dũ và Mạc Như vẫn luôn ngăn ngừa trước cho Mạc Ưng Tập, nói với cậu ta cho dù ở trường có xảy ra chuyện gì thì cũng phải giữ bình tĩnh, không được bốc đồng.
Chị gái còn nói với cậu ta rằng dù trong hoàn cảnh nào thì cũng phải lấy kiến thức làm nhiệm vụ của mình, kiến thức học được sẽ luôn là của mình.
Mạc Như cười với cậu ta, nói tiếp: “Ông ấy còn nói với chị, ban đầu phái bảo thủ chiếm ưu thế, ngay sau đó phái thiểu số đã chiếm ưu thế. Lúc đầu, họ tấn công bằng lời nói, sau này đấu tranh vũ lực đổ máu. Sau đó, công nhân và nông dân sẽ tham gia, họ sẽ giành chính quyền, xua đuổi lãnh đạo của các ủy ban tỉnh, ủy ban thành phố và huyện ủy, ngoài ra còn chiếm trường học, nhà máy, xí nghiệp và công ty. Nhưng... cuối cùng bọn họ đều sẽ hy sinh, dù đang chiếm ưu thế hay ở thế bất lợi thì cũng đều là người bị hại. Hai năm sau, tất cả bọn họ sẽ bị đưa về vùng nông thôn để cải tạo lao động và chiến đấu ở một thế giới rộng lớn hơn.”