Xuyên không thành một cô gái ngốc nghếch mang bụng bầu - CHương 1042
Cập nhật lúc: 2024-08-29 15:17:29
Lượt xem: 42
Tỉnh lị đương nhiên là tốt hơn nhiều so với các huyện, có cao ốc, đường sá rộng rãi, sạch sẽ, đường chính thậm chí còn được lát bằng đá phiến, người dân ra vào trong trang phục sạch sẽ gọn gàng, màu sắc phong phú, đa dạng.
Tuy nhiên, càng đến công xưởng thì đồng phục ở đó càng thống nhất, hầu như đều là đồng phục xanh, quần lao động, áo sơ mi.
Hiện tại là buổi chiều đang làm việc, có một bãi biển xanh ở phía trước cửa xưởng chế tạo máy móc.
Đi bộ, đạp xe ...
Mạc Như vội tìm một chỗ để tránh giờ cao điểm buổi sáng, sau khi công nhân đã vào hết, đợi lúc đường vắng hơn, cô đến phòng thường trực hỏi.
Ông cụ ở phòng thường trực nhìn cô: “Cô tìm người thuộc phân xưởng nào, tổ nào?”
Giọng nói điếc cả ti, Mạc Như biết ông cụ bị điếc tai, nói to: “Ông ơi, cháu tìm Chu Minh Dũ, anh ấy và kỹ thuật viên Trương từ huyện Cao tiến đến học, không thuộc xưởng của ông.”
Ông cụ đang tìm kiếm, huyện Cao Tiến đến học, ai? ở đâu?
Ông cụ lớn tuổi rồi, sức khỏe không tốt lắm, trí nhớ dài hạn nhớ rất rõ, trí nhớ ngắn hạn lại rất mơ hồ.
Tất cả những nhân viên cũ trong xưởng ông cụ đều có thể nói ngay, còn nhân viên mới trong vài tháng, cho dù ông chỉ mới gặp và nghe nói ngày hôm qua những cũng không tài nào nhớ nổi.
Trong lúc ông cụ dang lẩm bẩm tình danh sách, Mạc Như nói: “Ông ơi, là chiến sĩ thi đua đã lên báo phát minh máy móc mới vào tháng trước, có chụp hình chung với xưởng trưởng Lý.”
Mạc Như nói to nhắc nhở ông cụ.
“Ồ, cô nói đến thằng Chu đẹp trai giống ông ấy hả, vậy tôi biết rồi.” Đôi mắt mờ của ông lập tức sáng rực.
Mạc Như lặng lẽ nhìn ông, cô cười không nói gì.
Ông cụ lập tức chỉ đường cho cô, phân xưởng nào, đi đường nào, rồi hỏi: “Cô là gì của cậu ta”
Mạc Như cười nói: “Ông ơi, cháu là vợ của anh ấy.” Cô chào tạm biệt rồi đi vào xưởng.
Ông cụ cười ha ha: “Vợ à, ừm, thật là vợ tốt, cũng xinh đẹp, hai vợ chồng thật xứng đội giống hệt như chúng tôi.”
Sau đó, ông cụ lấy ra ảnh của người vợ cũ, thì thầm: “Bà nó ơi, tôi phát hiện có một cô vợ có dáng vẻ giống hệt bà lúc trẻ, xinh đẹp lắm.”
Xưởng trưởng Lý đang đi vào nghe thấy tiếng cười ha ha: “Ông sáu, có cô vợ nào có thể sánh được với vợ ông à?”
Ông cụ trong phòng thường trực nói: “Đúng thế, chính là vợ của công nhân chiến sĩ thi đua, đến tìm chồng, suốt ngày ông cứ giữ người ta không cho người ta về nhà, ông đang chia rẽ đôi uyên ương đấy.”
Xưởng trưởng Lý lắc đầu cười, đẩy hành lý đi vào trong, nhấc chân lên xe mới hoảng hồn lại: “Chẳng lẽ vợ của Chu Minh Dũ đến rồi ư?”
Ông ta vội lái xe đuổi theo, quả nhiên dọc đường nhìn thấy một người phụ nữ có vóc dáng mảnh khảnh, không mặc đồng phục đang hỏi đường, ông ta đạp xe chạy đến: “Vợ Minh Dũ.”
Mạc Như nghe có người gọi cô, quay lại nhìn thấy một cán bộ rất điềm đạm, lập tức cười nói: “Chào lãnh đạo, tôi tên là Mạc Như.”
Xưởng trưởng Lý gật đầu, bước xuống đẩy xe đạp đi cùng cô, muốn thăm dò một chút, thấy Mạc Như tuy là phụ nữ thôn quê, nhưng nói năng hiểu biết rất thú vị. Xem ra, cô và Chu Minh Dũ rất xứng đôi.
Ông ta cũng nói cho Mạc Như nghe về thân phận của mình và mối quan hệ với Chu Minh Dũ.
Nghe nói Mạc Như mang tiền đến cho Chu Minh Dũ mua máy móc nông nghiệp, xưởng trưởng Lý kinh ngạc nói: “Cô đi một mình đến đây à?”
Mạc Như gật đầu, cười nói: “Đúng thế, hiện tại gia đình rất bận cày bừa vụ xuân nên bảo tôi đến đó. Trên tàu lửa có người chăm sóc, xuống xe là có xe buýt, tỉnh lị thực sự rất tiện, không giống như nông thôn chúng tôi.”
Trò chuyện vài câu, xưởng trưởng Lý nhận ra cô vợ này cũng không tệ, có trình độ hơn những cán bộ nữ ở trong xưởng.
Ông ta không kìm được: “Đồng chí Mạc Như, cô có muốn đến xưởng chế tạo máy móc của chúng tôi đi làm không?”
Mạc Như mỉm cười nhìn ông ta, nhưng giọng nói lại nửa thăm dò nửa nghiêm túc, cô không hiểu tình hình, cười nói: “Lãnh đạo, ông thật biết đùa, chúng tôi chỉ là những người nông thôn đâu có dễ dàng được vào thành phố làm việc, ngay cả đến huyện lị còn không được.”
Chồng của Trần Tú Phương làm việc ở xưởng chế tạo máy móc khu vực, anh ta cũng không có cách nào để vợ con đến đó. Nghe nói, Chu Bồi Cơ chỉ có thể đợi nghỉ hưu, để con trai hắn đến nhận ca rồi hắn trở về nông thôn, muốn cùng vợ đến thành phố là điều tuyệt đối không thể được.
Xưởng trưởng Lý cười: “Đương nhiên là tôi không đùa cô rồi, tôi đã nói với Minh Dũ rồi, đến lúc đó cậu ta sẽ nói lại với cô.” Ông ta chỉ về phía trước: “Rẽ phải, đi vào nhà chính là ký túc xá, đi thôi. Phía trước là ký túc xá rồi, cậu Chu ở phòng ba, cô mau đi đi.”
Những người đã lập gia đình sống bên ngoài tầng lầu gia thuộc, những người độc thân sống trong ký túc xá tập thể ở trong xưởng, Chu Minh Dũ và kỹ thuật viên Trương ở trong ký túc xá.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-thanh-mot-co-gai-ngoc-nghech-mang-bung-bau/chuong-1042.html.]
Mạc Như cảm ơn ông ta, rồi đi tìm Chu Minh Dũ.
Cổng ký túc xá cũng như thế, chỉ có cửa tò vò chứ không có cửa lớn, vừa đi vào là một cái sân rộng. Bên trong là những dãy nhà gạch đỏ xây nửa cũ nửa mói, có một cây to ở chân tường và trong sân. Hai bên cửa ký túc xá là một bồn hoa rộng một mét, chủ yếu là hoa hồng, hoa khoai lang, một chùm hoa màu đỏ. Giờ chưa đến lúc hoa nở nên chỉ mọc vài nụ nhỏ.
Trước nhà có một cây ngô đồng to mười mấy năm tuổi đang nở những chùm hoa màu tím, rất đẹp và ngọt ngào khiến cho đàn ong vù vù bay đến.
Mạc Như thấy bên trong yên tĩnh, có lẽ là đã đi làm hết rồi, cô đi thẳng đến phòng thứ ba.
Cánh cửa đang đóng, cô đẩy cửa ra thấy không có ai bên trong, nhưng nhìn thoáng qua cô đã nhận ra giường của Chu Minh Dũ nên đi vào chờ. Cô nhìn thấy hộp cơm và tách trà của anh trên bàn sát cửa sổ phía nam, có vẻ như cũng không phải là đi ăn cơm.
Cô ngồi trên tàu lửa một ngày rưỡi nên rất buồn ngủ, cô nằm lên chiếc giường của anh với nguyên bộ đồ trên người và chợp mắt một lúc
Nào ngờ vừa chợp mắt đã ngủ thiếp đi.
Không biết từ lúc nào, cô bị đánh thức bởi tiếng cười khúc khích của một người phụ nữ bên ngoài, cô ta có nụ cười rất đặc biệt, khiến người ta có cảm giác dường như cô ta đang hắng giọng.
Mạc Như nghe cô ta nói: “Đúng rồi Chu Minh Dũ, tôi còn biết trên đường Nhân Dân có một nhà sách lớn, ngày mai chúng ta đến đó được không?”
Chu Minh Dũ: “Chắc không, ngày mai tôi còn phải... Đồng chí Hà Mẫn, cô làm gì thế?” Sau đó là một tiếng rầm, có lẽ là do anh đạp vào chậu rửa mặt ở bên ngoài cửa.
Mạc Như thức giấc rồi, nhíu mày ngồi dậy, lúc này mới nhận ra trời đã chạng vạng rồi, trong phòng tối om nhưng bên ngoài vẫn còn sáng.
Cô xoa đầu, vẫn còn buồn ngủ.
Bên ngoài vang lên tiếng cười của người phụ nữ, quở trách: “Thật ngại quá, không đứng vững. Nói chứ một người đàn ông như anh thì sợ gì, tôi lại không ăn thịt anh, chúng ta cùng đến nhà ăn ăn cơm đi.”
Mạc Như nghe giọng nói Chu Minh Dũ có hơi lạnh lùng: “Thôi, tôi phải đi tìm Trương Khánh Chúc ăn cơm.”
Nghe giọng nói anh, Mạc Như lại nằm xuống ngủ tiếp.
Nào ngờ người phụ nữ tên Hà Mẫn kia vẫn chưa thôi, lại cứ bla bla cười nói muốn cùng Chu Minh Dũ đi tìm Trương Khánh Chúc ăn cơm, còn nói là cô ta không muốn quay về lấy hộp cơm, mượn của Chu Minh Dũ dùng đỡ, bảo anh và Trương Khánh Chúc dùng chung một cái.
Chu Minh Dũ rất bực bội, nhưng giọng nói vẫn rất lịch sự, anh chỉ nói: “Xin lỗi, hộp cơm của tôi chỉ có vợ con tôi dùng, không cho người ngoài mượn được.”
Hà Mẫn lập tức bĩu môi, chế giễu: “Ái chà, anh xem anh nhỏ mọn chưa kìa, chẳng qua là tôi lười quay về lấy hộp cơm nên mượn của anh dùng, anh nhắc đến vợ con làm gì, đúng là nhạt nhẽo.”
Nói xong, cô ta quay lưng ngẩng đầu ôm hai quyển sách bỏ đi.
Vân Mộng Hạ Vũ
Chu Minh Dũ ôm cuốn sách mà hôm nay vừa đến nhà sách mua đi vào ký túc xã, đi vào phòng tối om, anh cũng không bật đèn, đặt sách lên bàn, cầm hộp cơm định đi lấy cơm.
Đi được hai bước đột nhiên ý thức được điều gì, anh quay người lại nhìn về phía giường của mình.
“Mạc Như!” Anh vừa kinh ngạc vừa vui mừng hét lên, chạy đến: “Sao em lại đến đây?”
Anh cũng không đè lên thật, tay chân chống đỡ, anh ôm cô vào lòng và mừng rỡ nhìn cô.
Trong phòng tối om, nhưng đôi mắt cô long lanh ngấn nước, sáng rực.
Mạc Như: “Em phải đến xem chồng em có phải bị hồ ly tinh dụ dỗ rồi không?”
Chu Minh Dũ cười, hôn cô: “Em chính là hồ ly tinh đấy.” Anh kéo cổ áo cô lại gần hôn thắm thiết.
Anh cứ hôn làm Mạc Như thở hổn hển, không đẩy ra được, đành phải nói: “Đừng có như thế, anh mau đi lấy cơm đi.”
Chu Minh Dũ bịn rịn không chịu dậy: “Mọi người còn không trả tiền thì ngày mai anh phải về nhà rồi.”
Có biết là người ta nhớ nhà rồi không?
“Vốn định đi chuyển tiền, bác cả đội trưởng xót phí chuyển tiền nên bảo em mang đến đây.” Giọng nói Mạc Như dịu dàng, cứa vào tim anh như chiếc bàn chải nhỏ.
Lúc này, Trương Khánh Chúc đẩy cửa đi vào, bật đèn cái “bụp”, nhưng Chu Minh Dũ ở trên giường làm anh ta giật mình: “Ôi trời, Minh Dũ ở đây à, sao không bật đèn lên làm tôi hú hồn. Chẳng phải anh đi dạo với Hà Mẫn... rồi… mà, chà, anh...”
Giọng anh ta đầy ẩn ý, lúc đầu anh ta giật mình, sau đó nhìn thấy người phụ nữ thì lại càng thêm khiếp sợ.
Mới đầu nghĩ Chu Minh Dũ hẹn hò với Hà Mẫn trên giường, sau đó phát hiện không phải Hà Mẫn mà là Mạc Như, sự thay đổi này thực sự khiến anh ta trở tay không kịp.
Anh ta vội cầm hộp cơm của Chu Minh Dũ, khuôn mặt đỏ bừng: “Mạc Như đến rồi à, hai người cứ trò chuyện tiếp đi, tôi đi lấy cơm cho hai người.”