Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên không thành một cô gái ngốc nghếch mang bụng bầu - Chương 1026

Cập nhật lúc: 2024-08-28 21:05:53
Lượt xem: 43

Đây cũng là bởi vì Chu Thành Chí sợ một số đàn ông và phụ nữ lười biếng được phát lúa mì thì không chịu ăn lương thực thô, một lèo ăn hết lương thực tinh, đến tết không có bánh bao sủi cảo bánh ngô hấp, đến lúc đó mọi người ăn sủi cảo và thịt hầm, bọn họ rất xấu hổ, ông làm đội trưởng cũng mất mặt theo nên nghĩ ra cách này.

Nấu bún, g.i.ế.c heo, sau đó các xã viên mua thịt theo số suất.

Mạc Như tự nhiên mua nhiều hơn những người khác, một cái đầu heo, hai mươi cân thịt, một mớ xương sườn, xương ống.

Nhưng ngoài những gì cô mua được ở đội mình, đội khen thưởng cho cô, ba đội khác cũng tặng cho cô.

Chu Minh Quý dẫn đầu tặng thịt và xương cho Mạc Như, ông ta biết Mạc Như thích ăn tai và lưỡi heo nên đặc biệt gửi cho cô một bộ lòng cùng với hai cái móng giò và một ít xương sườn.

Trần Phúc Hải và Chu Ngọc Trung cũng không thể lạc hậu, hiện tại bông ở trong thôn đều nhờ vào chiến sĩ thi đua. Nếu không có chiến sĩ thi đua thì bọn họ không nộp được nhiệm vụ bông, hiện tại không chỉ có thể hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ, các xã viên còn lại cũng có thể chia vài cân.

Ngoài ra, trại nuôi gà, vườn hoa cũng nhờ cô hướng dẫn.

Vậy nên chiến sĩ thi đua trái cây được chia nhiều hơn, tất nhiên cũng chia thịt heo nhiều hơn.

Có vài đội trưởng cười tít mắt, nói to: “Chúng tôi muốn khen thưởng cho chiến sĩ thi đua, cho dù là chia thứ gì cũng phải khen thưởng cho chiến sĩ thi đua, như thế thì chúng ta mới có thể càng thu hoạch càng nhiều. Chiến sĩ thi đua ăn nhiều chút thì trong lòng chúng tôi mới thấy thoải mái.”

Đến cuối cùng, Mạc Như nhận ra cô nhận được thịt heo, kiếm được đầu heo vẫn dư dả.

Có nhiều người ngưỡng mộ ganh tỵ với cô, tiếc là có ganh tỵ cũng vô ích, phó bí thư huyện ủy đến cắm điểm cũng không động được đến cô, rõ ràng là đồng ý cho cô ăn nhiều chiếm nhiều bằng nhiều cách khen thưởng khác nhau.

Chà, thực sự là tức c.h.ế.t đi được.

...

Vân Mộng Hạ Vũ

Chu Minh Dũ chất đống thịt ở nhà, cả hai thu dọn một lúc, Mạc Như trữ một phần lớn trong không gian, để dành ăn từ từ, nhất là những miếng thịt ba chỉ ngon nhất, cô còn muốn mua ít than cui về để nướng thịt ăn.

Cô mang ba cân thịt đến lều nấm đưa cho Đinh Lan Anh: “Chị dâu hai, mang cái này về nấu bún nấm ăn tối.”

Bún nấm thịt heo, mọi người thích ăn nhất vào mùa đông, rất xa xỉ.

Đinh Lan Anh nhìn miếng thịt chỗ mỡ chỗ nạc, ước chừng nặng ba cân, chị ta kích động đến mức suýt chút nữa không kìm được: “Mẹ Thất Thất, sao nhiều thế? Một cân lận.”

Mạc Như cười nói: “Bữa này ăn nhiều chút, cho người ta đã ghiền.”

Gia đình có hơn chục người, ai ăn ai nhịn?

Đinh Lan Anh lúc này không có nhiều việc để làm trong lều nên khóa cửa rồi về nhà hầm thịt.

Không chỉ riêng gia đình họ mà hôm nay hầu như nhà nào trong thôn cũng ăn bún thịt heo.

Hôm qua nấu bún, hôm nay g.i.ế.c lợn, có người chắc chắn sẽ ăn bún thịt heo, chẳng lẽ các người không ăn? Nếu mình không ăn mà chỉ làm người khác thấy thèm thì tàn nhẫn quá.

Vậy nên gia đình nào cũng ăn.

Khi mặt trời lặn, mùi thịt kho của cả thôn sẽ phảng phất xa mười dặm, ngay cả con ch.ó đang đứng hóng gió cũng nheo mắt ngước cổ nhìn với bộ dạng say sưa.

Trời tối, Mạc Như dẫn Chu Thất Thất và Tiểu Bát đến gian phòng phía nam ăn tối.

Vừa vào cửa lnghe thấy loạn xị bát nháo, tựa như có tám trăm tráng sĩ đang đánh nhau.

Đinh Lan Anh, Trương Cấu, Vương Kim Thu có thêm em bé trong hai năm trở lại đây, cộng thêm với trước đó, trong nhà náo nhiệt như ngoài chợ.

Vừa đi vào cổng nghe thấy Trương Cấu đang quát: “Lan Tử Nhi, đi đâu rồi, trông Tam Nhi cái coi.”

Xuân Lai ở bên kia gọi: “Mẹ, Mang Chủng ị rồi, hôi quá đi mất.”

Tuyết Hoa ở chái đông cũng khóc oe oe, Cúc Hoa đang dỗ cô bé: “Đừng khóc nữa, mái nhá cũng sâp vì em khóc rồi.”

Đứng ở cửa nghe thấy, cứ như một nuôi một dàn nhạc giao hưởng đồng quê với tam ca.

Chu Thất Thất đang đi phía trước co rụt vai lại, nghĩ không nên đi vào, cô bé do dự suýt nữa đã vấp ngã.

Mạc Như vội kéo cô bé: “Nghĩ gì thế.”

Chu Thất Thất tặc lưỡi: “Mẹ, cũng may Tiểu Bát không ầm ĩ.” So ra thì vẫn là em trai yên tĩnh như gà ấp trứng đáng yêu hơn.

Mạc Như không khỏi bật cười, trêu cô bé: “Vậy con còn đòi em trai em gái?”

Chu Thất Thất nhìn người ta bật em trai em gái ra ngoài giống như không cần tiền, cô bé cũng rất thích, cảm thấy chỉ có một em trai không có em gái sẽ không hoàn mỹ, năm ngoái bắt đầu đòi Mạc Như và Chu Minh Dũ “Ba mẹ, con cũng muốn có em gái, con còn muốn có em trai, con muôn có một đống em trai em gái...”

“Đến lúc đó con dạy chúng đọc sách, viết chữ, kể chuyện, con còn muốn dạy chúng đánh bóng bàn, kéo đàn nhị, còn...”

Tiếc là Mạc Như không định đáp ứng yêu cầu của Chu Thất Thất, cô cho rằng một trai một gái vừa đủ, cũng tốt rồi, đủ ồn ào rồi, cô cũng sợ nhiều con cái quá thì mình lại không quản được và sẽ thiên vị.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-thanh-mot-co-gai-ngoc-nghech-mang-bung-bau/chuong-1026.html.]

Vậy nên trong mấy năm qua, cô và Chu Minh Dũ vẫn luôn áp dụng biện pháp tránh thai.

Điều này cũng là do cô ngày càng thuần thục trong việc kiểm soát không gian, khả năng điều khiển sức mạnh không gian thuận lợi, cô vô tình phát hiện một bí quyết đó là sử dụng phương pháp không gian để tránh thai.

Phải hết sức cẩn thận.

Thịt trong nồi đã hầm xong và thơm phức, những đứa trẻ ngoan như Nê Đản Nhi, Cúc Hoa, Khả Lạp Nhi đang ngồi đó xếp hàng đợi ăn thịt, những đứa trẻ ồn ào chạy nhảy khắp nơi bị đuổi ra khỏi gian nhà chính.

Nhưng hôm nay lại không nghe thấy giọng Trương Thúy Hoa la rầy bọn trẻ, thực sự rất kỳ lạ.

Thấy Mạc Như và hai đứa trẻ đến, mọi người chào hỏi bọn họ: “Ba bọn trẻ đâu?”

Đang nói đến Chu Minh Dũ.

Mạc Như nói: “Đến nhà chú rồi.”

Chu Minh Dũ nói muốn đi tìm đám người Chu Thành Liêm bàn bạc chuyện nấu đường.

Cô đi vào nhà giúp dọn bàn, trên cái bàn nhỏ ở gian nhà phía đông có đặt một bộ ấm và tách trà, cô ngạc nhiên hỏi: “Mẹ, nhà chúng ta có khách đến à?”

Không ai trả lời cô.

Mạc Như quay đầu lại nhìn Trương Thúy Hoa, bà đang bị phân tâm rồi.

Đây là lần đầu tiên Mạc Như nhìn thấy Trương Thúy Hoa không tập trung, cũng coi như là chuyện hiếm thấy, cô cũng không đến làm phiền.

Đợi đến khi mọi người dọn xong bàn ăn, cũng nên đi bới bún thịt rồi, mọi người nhìn thấy Trương Thúy Hoa cầm cái muôi to đứng trước bệ bếp, không xới thức ăn cũng không để người khác xới, có ý gì thế?

Trương Cấu lẩm bẩm trong lòng, chẳng lẽ chị ta lại đắc tội với mẹ chồng rồi ư?

Chị ta vẫn luôn nghĩ sao mình lại khổ như thế? Ba đứa con đều là con gái.

Không sinh được con trai, mẹ chồng chắc chắn rất coi thường chị ta.

Mặc dù Mạc Như vẫn luôn khuyên chị ta đừng có nhĩ nhiều, mẹ chồng không thiếu cháu trai, bao nhiêu đứa hoàn toàn chẳng sao, nhưng Trương Cấu lại không nghĩ thoáng được, chẳng những tự mình buồn phiền, còn kéo theo Mạc Như, bảo Mạc Như nnhanh chóng sinh thêm mấy đứa con trai nữa.

Mạc Như cũng nghe tai này lọt tai kia.

Trương Cấu nhìn Mạc Như, vểnh môi ra hiệu bảo Mạc Như đi xới thức ăn, người khác thì không dám.

Mạc Như đi đến, lấy cái muôi từ trong tay Trương Thúy Hoa, cười nói: “Mẹ, ăn cơm thôi, mẹ đang nghĩ gì mà ngẩn người thế?”

Trương Thúy Hoa giờ mới hoảng hồn, ồ lên một tiếng, cười nói: “Nghĩ say sưa quá rồi, mau ăn cơm thôi.”

Bà đưa cái muôi cho Mạc Như, rồi đến ngồi trước bàn vuông.

Vốn dĩ trong nhà chỉ có một cái bàn ăn thấp, phải kê một cái ghế đẩu nhỏ để ăn khiến người lớn thấy rất bực bội. Sau đó, Chu Minh Dũ và Chu Bồi Cơ làm một bàn ăn hình chữ nhật với một vài chiếc ghế dài để cả gia đình có thể ngồi quây quần bên bàn ăn.

Ăn cơm tối xong, Trương Cấu và Vương Kim Thu dọn dẹp bàn ăn, Mạc Như giúp mọi người pha trà giúp ngủ ngon, mang ra cả gia đình vừa uống trà vừa trò chuyện.

Vào lúc nông nhàn, đa số là nói những chuyện cuộc sống hàng ngày, nhất là mấy hôm nay g.i.ế.c heo nấu bún, vẫn chưa hết sự phấn khích.

Chu Minh Dũ nói: “Ngày mai với ngày mốt đội nấu đường, năm nay chúng ta tự làm đường ăn.”

Chu Thất Thất thích thú: “Ba, có thật không ạ? Con có thể ăn nhiều sao?”

Chu Minh Dũ: “Ăn tùy thích.”

Chu Thất Thất lập tức hào hứng, kéo tay Mạc Như: “Mẹ, mẹ nghe ba con nói chưa, không phải là con đòi trước đâu.”

Mạc Như cười: “Chỉ có thể ăn kẹo mạch nha, ăn xong nhớ phải đánh răng súc miệng là được, nếu không răng hư thì phải làm sao?”

Chu Thất Thất lập tức lộ hàm răng gạo kê, đều và trắng như tuyết: “Mẹ nhìn xem, không có răng sâu.”

Mọi người bật cười.

Những đứa trẻ khác nghe nói có kẹo ăn cũng kích động như gì, kẹo à, đây là thứ bọn trẻ thích ăn nhất, thậm chí đã vượt qua thịt và bánh ngô hấp.

Nói mình nấu đường, người lớn cũng cảm thấy rất hứng thú, mọi người nhốn nháo hỏi Chu Minh Dũ cách làm.

Chu Minh Dũ nói cho bọn họ biết, phương pháp làm đường thủ công thực sự không có hàm lượng công nghệ cao, người già ở nhiều nơi cũng biết làm, chỉ là bên trong có một vài bí quyết, chẳng hạn như khi cho vôi vào nước đường thì lượng bao nhiêu mới có thể đảm bảo đường sẽ không bị đắng, cứng và khó ăn. Khi ngâm nước ngọt cũng phải chú ý đến tỷ lệ nước và nguyên liệu để không bị hao đường và không tốn quá nhiều nhiên liệu, đây đều là những điều cần phải chú ý.

Mọi người lắng nghe say sưa, mãi đến bảy giờ mới ra về.

Buổi tối sau khi về nhà, Mạc Như pha nước nóng để bọn trẻ tắm rửa, tắm sạch sẽ rồi ẵm chúng lên giường đất, hai chị em lập tức tựa đầu vào nhau nằm lên chăn vặn radio.

Loading...