Xuyên không thành một cô gái ngốc nghếch mang bụng bầu - Chương 1007
Cập nhật lúc: 2024-08-28 20:56:34
Lượt xem: 29
Lúc đến nhà ga đón Mạc Ưng Tập, anh đi ngang qua bệnh viện chào hỏi Phó Trân, đúng lúc Phó Trân cũng đang nghỉ ngơi nên đến ở hai ngày.
Cứ cách một khoảng thời gian thì Phó Trân lại đến nhà Mạc Như ở hai ngày, nên các xã viên của đại đội Tiên Phong đều rất quen với cô ấy, ai cũng thân thiết gọi cô là bác sĩ Phó, mời cô ấy đến nhà ăn cơm.
Lần này cô ấy đến, đại đội Tiên Phong lại nấu bún và chiên bánh tập thể.
Phòng xay của đại đội Tiên Phong liên tục ngày đêm, giờ xay đậu và bột không tốn sức chút nào, các gia đình mang khoai lang khô đã phơi khô trước đó xay thành bún, lúc này nấu bún rất tiện.
Vốn dĩ Mạc Như và Trương Thúy Hoa đã bàn bạc với nhau là nấu bún, Trương Thúy Hoa gọi mấy đứa con trai đến giúp, nghe xong cả nhà nói muốn cùng nhau làm, cộng thêm hàng xóm xung quanh, cuối cùng biến thành đội hai cùng nhau nấu bún.
Mỗi gia đình lấy bao nhiêu bún và sản xuất được bao nhiêu bún đều được tính cả rồi, đến lúc đó chia bún khô là được.
Những người đàn ông nấu bún, còn những người phụ nữ chiên bánh, bận rộn khí thế ngất trời.
Đương nhiên cũng không quên chuyện in ấn tranh ông Táo, Mạc Như đã giao cho Ngô Mỹ Anh phụ trách từ lâu, đại đội này và các đại đội gần đó thỉnh ông Táo.
Hai ngày sau, Phó Trân đi cùng chiếc xe đến Đông Quan kéo than để quay lại huyện lị, Mạc Ưng Tập cũng phải về nhà.
Mạc Như thu dọn giúp ta một đống đồ, rồi nhờ Chu Minh Dũ đạp xe đưa đi.
Trước đây cô về nhà mẹ đẻ rất thường xuyên, nhưng hiện tại cô đang bận rộn không thể rời đi, nên nhờ Chu Minh Dũ tự đưa đi là được rồi.
Tất cả cùng ăn tối ở gian phòng phía nam, đến năm giờ thì xách radio sang, mọi người cùng nghe chương trình phát sóng lại của tiểu thuyết, bình thư hoặc kịch, đến khoảng bảy giờ rưỡi thì về nhà nghỉ ngơi.
Như thường lệ, các hoạt động trước khi đi ngủ như trò chuyện, đọc sách, chơi cờ, vẽ tranh... Mọi người làm những việc tự mình thấy hứng thú là được.
Chu Thất Thất đã viết xong Hồ lô biến, hiện tại đang viết đủ các loại câu chuyện đồng thoại, Tiểu Bát ngồi bên yên tĩnh quan sát.
Tiểu Bát đã trưởng thành rất nhiều sau khi đón sinh nhật, nhưng cậu bé vẫn không thích nói chuyện, hoặc là... không thích nói linh tinh?
Chu Thất Thất đọc chuyện cho cậu bé nghe, hỏi có hay không?
Cậu bé gật đầu.
Chu Thất Thất cho nửa viên kẹo, hỏi có ngọt không?
Cậu bé gật đầu.
Chu Thất Thất: “Em nói ra thì mệt hay là làm sao?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-thanh-mot-co-gai-ngoc-nghech-mang-bung-bau/chuong-1007.html.]
Cậu bé gật đầu.
Chu Thất Thất: …
Nếu như nói Chu Tiểu Bát siêng một chút, ngoài việc nũng nịu với mẹ ra thì đó là vặn radio kênh sóng ngắn.
Cậu bé luôn tò mò về cái thứ ngôn ngữ đang phát ra, đây là những điều cậu bé nghe không hiểu, có đủ các loại ngôn ngữ.
Có một lần ba mẹ không ở nhà, chị gái ra ngoài chơi, bà ngoài đến nhà tranh, cậu bé ở trong nhà lén nghe sóng ngắn, đúng là mở ra cánh cửa của một thế giới mới.
Tiếc là đến lúc chị gái về nhà đã lập tức tắt ngay, cấm cậu bé chạm vào, còn nói: “Nếu em còn vặn cái này thì chị sẽ treo một tấm biển thật to, viết là ‘Chu Tiểu Bát thông đồng với địch’, áp giải em đi diễu hành trên đường và phê bình. Để người mắng em, đánh em, vứt rau lá hôi thối lên người em.”
Vậy nên cậu bé cũng không dám chạm vào nữa.
Ít nhất cũng không dám để ba mẹ và chị biết.
Đương nhiên, trong đầu cậu bé nghĩ nhưng không nói ra, theo lời của Mạc Như, khi lớn lên khuôn mặt của đứa trẻ càng thêm trơ ra.
Lan Tử Nhi và đám trẻ nhảy nhót trước mặt thằng bé chỉ vì để thằng bé cười, nhưng thằng bé không có phản ứng nào, thực sự là một nụ cười cũng muốn đánh.
Em nói xem thế giới này đẹp như thế, sao không làm cho em thấy hứng thú?
Rõ ràng nhìn thấy chuyện gì hứng thú cũng đảo con ngươi để nhìn, nếu em thấy thích thú thì vỗ tay khen hay rồi vui vẻ cười to, chẳng lẽ khó đến vậy sao?
Chà, chịu thôi!
Cũng may chỉ là đơ mặt, lười biếng, còn nói chuyện, đi lại, chạy nhảy đều không có vấn đề gì, ưu tú hơn rất nhiều so với trẻ cùng tuổi, thực sự chỉ có lười biếng mà thôi.
Thực sự chỉ là lười biếng mà thôi.
Vào lúc tám giờ, đồng hồ để bàn kêu tích tắc, Mạc Như nhìn và nhắc nhở: “Đúng tám giờ rưỡi là đi ngủ, con chuẩn bị đi.”
Chu Thất Thất tranh thủ viết ngoáy những chữ còn lại, sau đó chạy nhanh đi rửa mặt, đánh răng, rửa chân, rửa mông, nhanh chóng chui vào chăn chờ ba mẹ kể chuyện trước khi đi ngủ.
Chu Tiểu Bát nuốt rất chậm, hoặc không rửa mặt thì lấy khăn ướt chà như mèo con, đánh răng cũng dùng ngón tay quẹt qua quẹt lại, còn rửa chân rửa m.ô.n.g thì sao?
NO!
Phiền phức quá, cứ cởi truồng qua, đứng vào chậu to bảo mẹ tắm, sau đó mặc áo lót chui vào trong chăn là được rồi.
Vân Mộng Hạ Vũ
Dù sao trong nhà cũng có một cái bếp lò, nóng bừng, thật sự không lạnh, hoặc lạnh thì cũng có thể chịu đựng được.