"Sao thế?"
Trần Quý Uyên liền kể chuyện con gái ông cùng vợ ông khám bệnh.
Thái Hạc Chương khỏi kinh ngạc hỏi: "Không Tiểu Trân mới về ?"
Trần Quý Uyên : "Ừ, con bé thương chúng lắm, đành lòng nó chịu khổ, một bước cũng rời ."
Nghe , Thái Hạc Chương khỏi tấm tắc hâm mộ, : "Có con gái thật , đúng là phúc phận..."
Trần Quý Uyên gì, nhưng nét mặt rạng rỡ với nụ tươi rói "tố cáo" hết tâm tư của ông.
"Vậy đợi Tiểu Trân và Vân Thanh về hai tổ chức bữa tiệc nhận ?" Thời buổi tuy đề cao sự phô trương, lãng phí, nhưng việc mắt là lẽ khác.
Trần Quý Uyên : "Chắc đợi đến tận tháng ."
"Sao lâu ?"
“Tháng , Tiểu Sơ của chúng sẽ tròn mười tám cái xuân xanh.” Mười tám tuổi là ngày trọng đại nhường nào. Mười tám tuổi của con gái ông lỡ dở, nhưng mười tám tuổi của cháu gái ông nhất định tổ chức thật long trọng, hơn nữa còn để cho tất cả trong đại viện , đây là cháu ngoại của Trần Quý Uyên ông. Từ nay về , bộ Trần gia chính là chỗ dựa vững chắc cho hai con, ai phép bắt nạt bọn họ.
Đương nhiên, Trần Quý Uyên trong lòng còn vài phần suy tính khác, chính là nhân cơ hội mà chọn cho cháu gái một rể nhất.
“Thì là .” Nghe xong, đồng chí Thái Hạc Chương tủm tỉm: “Xem , chúng sửa soạn một lễ lớn đây.”
Trần Quý Uyên định mở lời, chiếc điện thoại bàn bàn việc reo vang. Ông tạm gác chuyện đang , đưa tay nhấc ống , giọng dõng dạc “A lô” một tiếng.
Chỉ là, chất giọng từ đầu dây bên khiến ông nhíu chặt đôi mày rậm, nét mặt lộ rõ vẻ khó chịu.
“Từ nay về , các đồng chí cứ nghiêm túc việc theo đúng quy định. Ai cư dân trong đại viện thì tuyệt đối phép .” Nói xong, ông giận dữ đặt mạnh ống xuống.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-thanh-con-gai-chet-yeu-cua-tieu-thu-nha-quyen-quy/chuong-97.html.]
Mèo Dịch Truyện
Thái Hạc Chương thấy liền hỏi: “Có chuyện gì , thủ trưởng?”
“Trần Tố đưa con bé Tống Kiều tới đại viện, mấy lính gác ở trạm gác cổng chặn , giờ đang loạn ngoài đó.”
Trần Quý Uyên xong, ông và đồng chí Thái Hạc Chương trao đổi ánh mắt, thầm nghĩ may mà việc chuẩn đấy.
Tại cổng đại viện
Các lính gác vốn dĩ quá quen mặt Trần Tố, nhưng từ chiều hôm qua, họ nhận lệnh mới: từ nay, bất kể là Trần Tố Tống Kiều, cùng tất cả những dính líu tới bà , đều phép bước chân đại viện. Giấy thông hành đặc biệt của bà cũng thu hồi.
Thế nhưng, Trần Tố thì cứ thế gào thét om sòm, còn cách nào khác, đội trưởng đành nhấc máy gọi điện cho Thủ trưởng Trần Quý Uyên. Nào ngờ, câu trả lời nhận vẫn như đinh đóng cột, khác gì mệnh lệnh ban chiều hôm qua.
Thế nên, mặc cho Trần Tố mắng chửi thậm tệ đến mấy, hai con bà vẫn kiên quyết chặn ngay nơi cổng gác.
Tống Kiều nước mắt ngắn dài, vẫn dám tin mắt : “Nhất định là do hai con giở trò. Nếu , ông ngoại tuyệt đối sẽ chẳng nhẫn tâm đến thế!” Cô đinh ninh rằng, hẳn là bọn họ sợ sẽ chiếm mất tình cảm, tranh giành tài sản của ông ngoại, nên mới tìm cách ngăn cản cho ông ngoại gặp mặt.
là hạng con lòng độc địa! Cô nhất định tìm cho cách để ông ngoại rõ bộ mặt thật của hai kẻ dối trá đó.
“Mẹ ơi, con nhất định gặp ông ngoại!” Cô nghiến răng, vạch trần âm mưu thâm độc của hai con mặt tất cả .
Trần Tố mang danh con gái của thủ trưởng bao nhiêu năm trời, nào ngờ giờ đây đối xử trắng trợn đến mức , tức đến độ mặt mày méo mó, biến dạng.
Thế nhưng, mặc cho bà gào thét, loạn đến mấy, mấy lính gác nghiêm trang cổng vẫn chẳng hề nao núng. Với tư thế quân nhân chuẩn mực, họ thậm chí còn chẳng buồn liếc mắt bà lấy một cái.
Trái , trông bà chẳng khác gì một kẻ điên loạn. Những qua đường cũng ném về phía hai con bà những ánh mắt khinh miệt, dè bỉu.
Tống Thành bước nhanh theo , trong lòng ông rõ, vợ con đến đây chẳng qua chỉ là tự rước lấy sự tủi nhục mà thôi. Người phái đến tận nhà để rõ ràng , cớ vẫn cố chấp chịu tin?