Trần Uyển Trân dĩ nhiên là giận tím mặt. Bà quên bẵng mất chạy đến đây bằng cách nào, trong đầu chỉ còn vương vấn một suy nghĩ duy nhất: bà bảo vệ đứa con gái bé bỏng của cho thật an .
Cũng may mà trời phật vẫn còn mắt, rơi xuống nước đứa con gái của bà.
Trần Uyển Trân vốn nín thở dốc sức chạy đến đây, khi thấy đứa con gái bé bỏng của hề gặp chuyện gì, cảm giác may mắn pha lẫn nỗi lo lắng tột cùng khoảnh khắc tai nạn ập đến, khiến cơ thể bà tự chủ mà run rẩy bần bật, thể mềm nhũn, suýt chút nữa ngã khuỵu.
Bà tài nào diễn tả nổi cảm giác trong lòng lúc . Thấy con gái bình an vô sự, bà mừng khôn xiết, nhưng những hình ảnh kinh hoàng trong tâm trí quá đỗi chân thực, khiến bà bỗng nhiên thể phân biệt rốt cuộc thấy ảo giác .
May Lý Xuân Tú từ phía chạy tới kịp thời, đỡ lấy bà, đỡ vỗ về an ủi một câu: “Uyển Trân, đừng lo lắng, Tiểu Sơ cả.”
Nghe giọng của Lý Xuân Tú, trong đầu Trần Uyển Trân hiện lên thêm vô những hình ảnh kỳ lạ. Những đoạn ký ức bỗng nhiên ồ ạt ùa về khiến bà cảm thấy thể như mềm nhũn .
Trần Uyển Trân vội siết chặt lấy tay Lý Xuân Tú. Lý Xuân Tú tưởng bà dọa cho khiếp vía, còn một mạch chạy đến đây nghỉ, thể vốn yếu ớt, chạy một quãng đường dài như chắc chắn là mệt mỏi lắm , định bụng dìu bà đến bóng cây râm mát bên cạnh để nghỉ một lát.
Kết quả Trần Uyển Trân sững tại chỗ, hề nhúc nhích. Thấy , Lý Xuân Tú cũng dám lay động bà, sợ rằng Uyển Trân vì chạy quá nhanh mà choáng váng, chỉ đành tiếp tục dìu lấy bà, đợi bà nghỉ ngơi lấy sức.
Mèo Dịch Truyện
Thật Trần Uyển Trân là choáng váng, mà là dòng ký ức ồ ạt trong đầu cho kinh hãi đến tột độ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-thanh-con-gai-chet-yeu-cua-tieu-thu-nha-quyen-quy/chuong-9.html.]
Thì , bà là đứa con gái của nhà giàu tráo đổi từ nhỏ, và đang sống trong một cuốn tiểu thuyết xuyên định sẵn phận.
Cuốn sách góc của một con gái ruột thịt. Trong sách, con gái của cô gái mới là trung tâm câu chuyện, kể về việc khi trưởng thành, cô là con gái ruột của ông bà ngoại là thủ trưởng.
Nhìn thấy ông bà ngoại đón con gái ruột về nhà, đối xử lạnh nhạt với cô , cô và trai cô , cô cảm thấy đây là một gia đình đầy bạc bẽo, vô tình. Ngay lập tức, cô dẫn đến nhà, dùng lời lẽ nặng nề mắng chửi tất cả , như thể gia đình cô mới là nạn nhân, hề thông cảm cho cô con gái ruột vì bọn họ cướp đoạt phận mà sống khổ sở ở nông thôn.
Ngược , cô còn trịch thượng chỉ trích cô con gái ruột là đứa xa, ở nông thôn phụng dưỡng cha công nuôi dưỡng , là con gái của thủ trưởng liền bỏ rơi cha già nua, vội vàng lên thành phố hưởng phúc. Sao kẻ vong ơn bội nghĩa đến !
Sau khi chỉ trích xong, cô còn dẫn ngẩng cao đầu rời , thề rằng sẽ giành những gì họ cho là mất.
Cái gọi là "giành " của cô chính là khiến gia đình con gái ruột tan nhà nát cửa. Dưới sự giúp đỡ của đám theo đuổi phía , cuối cùng cô trở thành một bà chủ quyền thế, giàu sang, khiến ngưỡng mộ.
Loại sách quái gở như , Trần Uyển Trân là do loại nào , chỉ là hiện tại bà căn bản chẳng còn tâm trí mà bận lòng với loại sách rác rưởi .
Biết gia đình trong sách từ đầu đến cuối chỉ là những con đáng thương lợi dụng, bà khỏi tức giận.
Con gái, chồng bà... để tô đậm phận bi thảm của bà, tất cả đều chết, kể cả những tìm .