Dù phòng ngủ bố trí phần gấp gáp, nhưng Chu Vân Thanh vẫn hết sức dụng tâm. Phòng của con gái bà bài trí giản dị nhưng trang nhã, ga trải giường đều là đồ mới tinh.
Cháu gái là đóa hoa nhỏ mười bảy mười tám tuổi đang độ trăng tròn, nên ga trải giường còn dùng loại vải sợi tơ cao cấp của nhà máy dệt Hải Thành, gối còn đặt một con búp bê vải trông thật dễ thương.
Cạnh cửa sổ đặt một chiếc bàn trang điểm nhỏ, bàn còn dán một tấm gương sáng bóng. Ngay cả kem dưỡng da cũng bày sẵn, là loại mới mua ở cửa hàng bách hóa sáng nay, đến hộp còn kịp bóc tem.
“Cô út, em gái, hai ưng ? Nếu ưng ý, chúng đổi phòng khác nhé.”
Cách bài trí như nếu để ở thời buổi hiện đại thì quả thực đơn sơ, nhưng những năm 70 còn thiếu thốn vật chất, đây coi là sự sắp đặt sang trọng bậc nhất . Ngay cả Thẩm Ngưng Sơ cũng thể chê trách điều gì. Chỉ trong vòng vỏn vẹn nửa ngày mà ông bà ngoại bài trí chu đáo đến , đủ để thấy sự hết lòng của hai .
“Mẹ con và con đều vô cùng ưng ý ạ, cảm ơn bà ngoại, cảm ơn ông ngoại nhiều lắm!”
Chu Vân Thanh thấy cháu gái ưng ý, cũng vui lây trong lòng: “Thích là . Nếu còn thiếu thốn gì, cứ việc với bà và ông ngoại, đây chính là nhà của con, đừng khách sáo gì cả, ?”
“Dạ, cháu ạ, bà ngoại.”
Chu Vân Thanh cháu gái liên tục gọi “bà ngoại”, nụ gương mặt bà càng thêm rạng rỡ. Đương nhiên, sự đổi rõ ràng nhất vẫn kể đến ông ngoại Trần Quý Uyên.
Cả con trai lẫn cháu trai đều cảm nhận rõ rệt giọng của ông nhỏ nhẹ hơn nhiều. Đương nhiên, điều chỉ dành riêng cho cô con gái và cô cháu gái mà thôi.
Cái gương mặt mấy chục năm trời chẳng mấy khi tươi là thế, mà hôm nay như gắn chặt nụ , khó mà tách rời.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-thanh-con-gai-chet-yeu-cua-tieu-thu-nha-quyen-quy/chuong-85.html.]
Cũng chẳng trách ông Trần Quý Uyên đổi nhiều đến , ai mà đột nhiên thêm một cô con gái và một cô cháu gái ngoại về nhà mà mừng vui cho ? Nhất là cô cháu gái nhỏ nhà ông, giọng còn dễ , đặc biệt là khi gọi ông bà ngoại, cô bé thói quen kéo dài âm cuối.
Rõ ràng là cách gọi tưởng chừng bình thường, nhưng qua lời cô bé trở nên lạ thường, khiến bất giác mỉm , trái tim cũng trở nên mềm nhũn.
Thực bản Thẩm Ngưng Sơ cũng chẳng để ý đến điều . Trước đây, khi mới trường, cô chuyện khá gấp gáp nên từng chịu thiệt thòi trong công việc. Về , cô vô thức chậm rãi hơn, cốt để khi chuyện thể suy nghĩ kỹ càng hơn.
Cứ thế, dần dần cô hình thành thói quen chuyện chậm rãi, âm cuối tự nhiên cũng kéo dài đôi chút.
Tham quan phòng ngủ xong xuôi, bữa trưa cũng chuẩn tươm tất. Lúc , thể đường đường chính chính mà tìm bảo mẫu . dì Tống, thì là một họ hàng xa của Chu Vân Thanh. Vì kiếm thêm thu nhập, bà đến nhà họ Trần, bình thường giúp đỡ một việc vặt trong nhà và lo nấu nướng.
Đối với bên ngoài, dì chỉ là đến nương tựa họ hàng mà thôi, cũng chẳng gì đáng để bàn tán.
Dì Tống nấu ăn khéo léo, Lâm Chi và Khâu Thiên xúm phụ giúp, chỉ mới nửa buổi mà dọn một bàn đầy những món ngon hấp dẫn.
Mèo Dịch Truyện
Trần Uyển Trân và Thẩm Ngưng Sơ vốn chẳng cầu kỳ trong ăn uống, nên khi bàn, Thẩm Ngưng Sơ tiếc lời thật lòng khen ngợi dì Tống một phen.
Dù thì đây cũng là từng quán xuyến công việc lớn, Thẩm Ngưng Sơ mà cất lời khen ngợi thì ắt sẽ khen đúng chỗ, đúng mực.
Tống Cúc Phân tuy mang tiếng là họ hàng với nhà họ Trần, nhưng xét cho cùng thì vẫn là giúp việc trả lương. Những năm qua, Tư lệnh và Vân Thanh đối xử với bà , nhưng vì cái lý do mang họ Tống giống với Tống Kiều mà bà cứ cảm thấy mất thể diện của họ, lưng Tư lệnh và Vân Thanh ít tự giày vò bản .