Vừa dì chỉ Cố Tiếu Hành ở khu đại viện quân khu, mới nảy ý định nhờ cậy , nhưng nghĩ , bà vẫn canh cánh lo rằng liệu Cố Tiếu Hành thực sự nhà riêng trong đại viện chỉ là một quân nhân phép tự do . Khu đại viện rộng lớn thế , nhỡ cũng chẳng quen ai đáng kể, mà vội vàng nhờ vả, thì hóa cũng chẳng khác nào tự xoay sở cả.
Trần Uyển Trân nghĩ đến những gì xảy trong “cuốn sách” định mệnh, cái c.h.ế.t của con gái là một cú sốc quá lớn giáng xuống bà. Dù sức khỏe bà vốn , nhưng khi đặt chân lên thành phố, thể ngày một suy kiệt, cả ngày cứ như lơ mơ, tâm trí rối bời. Chuyện kỳ lạ là, khi bà cũng những triệu chứng tương tự.
Đã khám ở cả bệnh viện quân khu và bệnh viện tỉnh, y sĩ chỉ chẩn đoán hai con suy nghĩ nhiều, lo lắng quá mức. Còn bà thì cứ đinh ninh rằng vì năm xưa sinh khó nên ảnh hưởng đến sức khỏe của cả hai, bà còn tự dằn vặt thôi.
Bây giờ nghĩ , bà luôn cảm thấy quá nhiều uẩn khúc. Phải chăng kẻ ác tâm hãm hại hai con bà?
Có khi nào là đám ở nhà của “con gái giả” gây ?
Cuốn sách đó vốn dĩ lấy “con gái giả” nhân vật chính, tất nhiên, miêu tả về cô đều là những lời cánh.
Mèo Dịch Truyện
Trần Uyển Trân nhớ đến ánh mắt bí hiểm của “con gái giả” khi trong truyện, luôn linh cảm rằng chuyện hề đơn giản như .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-thanh-con-gai-chet-yeu-cua-tieu-thu-nha-quyen-quy/chuong-54.html.]
Vì , bà tuyệt đối mạo hiểm dù chỉ một chút. Bà thể để những yêu của chịu thêm bất cứ tổn thương nào nữa. Bà tìm cách gặp mặt bố ruột khi nhà “con gái giả” kịp sự tồn tại của bà, và khiến họ tin tưởng .
Cố Tiếu Hành ngờ Trần Uyển Trân đường đột hỏi đến chuyện riêng của . Ánh mắt khẽ biến đổi, đó mỉm gật đầu đáp lời: “Cháu quả thực vẫn còn độc , lẽ ở ký túc xá quân đội. vì cháu lớn lên ở khu đại viện quân khu , khi nghiệp trường quân đội và điều động công tác ở Tây Thành, mới nhận lệnh chuyển công tác về đây. Cháu ở nhà cùng bố nhiều hơn, nên đăng ký chỗ ở ký túc xá tập thể nữa.”
Trần Uyển Trân gật đầu: “Thảo nào, bác cứ thắc mắc giọng cháu chẳng giống địa phương chút nào, hóa mang âm hưởng của phương Bắc.”
Cố Tiếu Hành nhẹ, liền kể vanh vách thông tin ba đời gia đình , từ ông bà ngoại chí đến cha .
“Cha cháu là phương Bắc. Ông bà ngoại ban đầu ba con, hai và dì đều dũng hy sinh nơi chiến trường, chỉ còn cháu là con gái út. Đáng lẽ cha cháu chuyển công tác về Bắc Kinh, nhưng sợ ông bà ngoại quen khí hậu phương Bắc, nên ông quyết định cùng cháu ở đây, bạn đỡ đần ông bà ngoại lúc tuổi già. Hồi nhỏ, cháu lên Bắc Kinh ở cùng ông bà nội. Sau , cháu theo học trường quân đội cũng tại đó, thành thử giọng vẫn vương vấn âm điệu của miền Bắc.”
Trần Uyển Trân thật ngờ Cố Tiếu Hành thành thật đến . Bà chỉ khơi chuyện một câu mà trải lòng kể hết nhẽ. Quả đúng là lính Cụ Hồ, qua thời gian tiếp xúc, bà thấy quả thật là tính cách ngay thẳng, phẩm hạnh đoan chính, gì đáng chê trách.
Nghĩ đến lời đề nghị của chị Xuân Tú nãy, bà nhớ đến lời con gái bà từng thủ thỉ. Con bé và Đồng chí Cố quả thực xứng đôi, chỉ tiếc là hy sinh vì Tổ quốc. Là một , bà dĩ nhiên sự ích kỷ riêng. Bà khao khát con gái hưởng hạnh phúc trọn đời, khao khát con rể là một quá vĩ đại đến mức hy sinh cả đời cho đất nước, mà thể an phận ở bên con gái bà dài lâu, để con gái bà một gánh vác phong ba bão táp của cuộc đời.