Lý Xuân Tú thấy Trần Uyển Trân cũng ưng ý, liền vui vẻ thêm: “Trên xe chị còn hỏi Đồng chí Cố vẫn còn độc đấy, chị thấy đồng chí xứng với Tiểu Sơ nhà ?”
Lời khiến Trần Uyển Trân ngẩn . Chỉ về tướng mạo nhân phẩm thì Cố Tiếu Hành chắc chắn là gì đáng chê trách, nhưng bộ quân phục , bà theo bản năng con gái theo vết xe đổ của .
Bà ý chồng , ngược ông , đến mức cho dù ông rời xa bà, bà vẫn thể nhớ ông cả đời. bộ quân phục đồng chí đại diện cho một gánh nặng, một trách nhiệm quá đỗi nặng nề.
Bản bà là góa phụ, những năm tháng vợ góa, chỉ bà mới thấu hết bao nhiêu khổ cực. Bà con gái con đường , bà chỉ mong con gái một cuộc đời bình yên, giản dị là đủ lắm .
Lý Xuân Tú thấy bà gì, tưởng Trần Uyển Trân ngại ngùng dám mở lời, sợ dị nghị, vội vàng : “Hay là để thăm dò ý tứ của đồng chí Cố Tiếu Hành xem ?”
Nghe , bà vội vàng xua tay: “Thôi chị, đồng chí Cố cũng hai mươi lăm , hơn Tiểu Sơ nhà tới bảy, tám tuổi, thế thì già quá còn gì!” Trong lúc vội vã, bà đành tìm đại một cái cớ để thoái thác.
Mèo Dịch Truyện
“Hả?”
Câu khiến Lý Xuân Tú ngẩn . Thật thì cũng hẳn là quá lớn tuổi, hơn nữa đàn ông lớn hơn vợ một chút thì cũng chứ , thương yêu vợ con hơn.
Đương nhiên ngẩn còn Cố Tiếu Hành. Mình già lắm ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-thanh-con-gai-chet-yeu-cua-tieu-thu-nha-quyen-quy/chuong-53.html.]
Anh thói quen lén, chỉ là nhà cửa mỗi , cũng khó lòng. Thậm chí còn lo dì Trần phát hiện trộm sẽ ngượng ngùng, đành giả vờ như thấy gì mà thẳng nhà chính.
Chỉ là khi nhà, càng nghĩ càng thấy ấm ức. Anh tới soi gương treo tường, , rõ ràng cũng già lắm cơ chứ?
Câu của Trần Uyển Trân khiến Lý Xuân Tú ngẩn một hồi lâu. Tuy bà coi Sơ Sơ như con gái ruột, nhưng dù Trần Uyển Trân mới chính là đẻ của con bé. Đã Trần Uyển Trân , bà cũng tiện gì thêm, càng chẳng dám nhiều lời khuyên giải. Dù Trần Uyển Trân trông vẻ nhu mì, nhưng thật trong lòng vô cùng chủ kiến.
Nghĩ đến cái đám nhà họ Trần tính , bà khỏi lo lắng. mà nhà ở ngay cạnh đây, giúp đỡ chắc cũng chẳng . Hơn nữa hôm nay dì Ngô cũng kể, chuyện đòi tiền từ nhà họ Trần đều là nhờ công của con bé Sơ Sơ đó thôi. Con bé rốt cuộc cũng lớn khôn, thể tự gánh vác chuyện . Cho dù lên thành phố việc chắc chắn cũng sẽ bắt nạt. Tin rằng , hai con sẽ những ngày tháng hơn nhiều.
Tiễn Lý Xuân Tú xong, Trần Uyển Trân mới phòng.
Mặc dù nãy mới chê là già, nhưng thấy Trần Uyển Trân nhà, Cố Tiếu Hành vẫn ôn hòa hỏi một câu: “Dì Trần, dì việc cần cháu giúp đỡ là việc gì ạ?”
Trần Uyển Trân lâm trầm tư một lát mới mở lời hỏi về chuyện gia thất của Cố Tiếu Hành: “Nghe đồng chí Cố vẫn kết hôn, chuyển về đây phân nhà riêng ở khu đại viện quân khu ?” Bà nhớ Bách Bình từng kể, những cán bộ độc trong quân đội thường ở ký túc xá tập thể.
Trần Uyển Trân vốn là tỉ mỉ, cẩn trọng, lẽ do cảnh lớn lên, bà luôn cố gắng thứ thật chu , chẳng dám để xảy bất kỳ sơ suất nào.