Đến gần hơn, mới thực sự nhận , cô gái nhỏ quả thực vô cùng xinh . Đôi mắt hạnh long lanh như nước, ai cũng dịu dàng. Sống mũi cao thẳng, làn da trắng ngần, đôi môi đỏ mọng như son. Khi mím môi còn để lộ lúm đồng tiền duyên dáng. Đặc biệt hơn, lúm đồng tiền ở vị trí thông thường má, mà ẩn hiện nơi khóe miệng. Một nét duyên hiếm thấy, ngần năm, chỉ từng bắt gặp ở bức ảnh bà nội hồi trẻ.
Hôm qua từ xa, Trần Luật vẫn rõ. Hôm nay khi rõ khuôn mặt cô gái , trong lòng dâng lên một cảm giác thiết khó tả, như thể gặp em gái xa cách bao năm. Cảm giác thật là kỳ lạ!
“Hai đồng chí Giải phóng quân đây đến thôn Đại Hà ?” Thẩm Ngưng Sơ kịp mở lời, Lý Xuân Tú nhanh nhảu lên tiếng .
Nghe thấy tiếng chuyện, Trần Luật mới dời mắt khỏi Thẩm Ngưng Sơ.
Lý Xuân Tú Trần Luật, gương mặt khôi ngô, đường hoàng chính trực, khoác bộ quân phục khiến khỏi nể trọng. Dù xuống xe thẳng đến chỗ Tiểu Sơ, nhưng ánh mắt ngay thẳng ngược hề khiến cảm thấy phản cảm. Nghe bọn họ đến thôn Đại Hà, bà ngạc nhiên : “Thật trùng hợp, chúng cũng là thôn Đại Hà.”
Ngay lúc đó, Cố Khiếu Hành cũng bước xuống xe, cạnh Trần Luật. Nghe Lý Xuân Tú , liền chủ động giới thiệu về và đồng chí Trần Luật: “ là Cố Khiếu Hành, hiện đang phục vụ tại Lực lượng 273 Quân khu Tây Nam. Hôm nay, cùng đồng chí Trần Luật đến thôn Đại Hà để gửi tiền tử tuất cho gia đình liệt sĩ Thẩm.”
“Tiểu Sơ, là về nhà con đó.” Lý Xuân Tú liền kích động sang Thẩm Ngưng Sơ.
Nghe , Thẩm Ngưng Sơ khẽ gật đầu chào hai .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-thanh-con-gai-chet-yeu-cua-tieu-thu-nha-quyen-quy/chuong-30.html.]
Trần Luật ngờ cô gái nhỏ là nhà liệt sĩ, ánh mắt cô khỏi dâng lên thêm chút thương xót.
Trong lòng chợt nhớ những gì Lữ đoàn trưởng Tống từng kể về cảnh của con cô. Bao năm qua, nếu Lữ đoàn trưởng Tống thầm lặng chăm sóc, cuộc sống của họ sẽ chật vật đến nhường nào.
Mèo Dịch Truyện
Ngay lúc , trong lòng Trần Luật đột nhiên dâng trào một khao khát mãnh liệt che chở cho cô gái mắt. Anh tự nhủ, nhất định chăm sóc cô thật chu đáo, thể để cô chịu thêm bất cứ thiệt thòi nào.
Một cảm giác từng đây. Ngay cả khi cô em họ Tống Kiều gãy chân, ở nhà đến mức thở nổi, cũng chỉ thấy phiền toái, chẳng hề kiên nhẫn, thậm chí còn nghĩ tất cả đều là do cô tự chuốc lấy.
Vậy mà với cô gái mắt , rõ ràng chỉ mới thoáng về cảnh gia đình cô, lòng khỏi xót xa, lo lắng khôn nguôi. Thế nhưng những lời , dám thốt . Dẫu , cô vẫn là một xa lạ.
“Cô đây là nhà liệt sĩ ? Xin hỏi về thôn ?” Cố Khiếu Hành thấy ánh mắt Trần Luật vẫn còn ngơ ngẩn nên tiếp lời Lý Xuân Tú: “Nếu về thì thể cùng nhờ xe chúng , tiện thể dẫn đường giúp chúng .” Nói đoạn, còn cẩn thận lấy giấy tờ chứng minh phận .
Cố Khiếu Hành vốn trầm tĩnh, sở hữu một vẻ ngoài tuấn tú lạ thường. Chớ gì đến việc khoác lên bộ quân phục, dù mặc thường phục cũng thừa sức khiến tin tưởng. Lý Xuân Tú vội vàng xua tay: “ tin tưởng các đồng chí Giải phóng quân mà!” Sau đó bà khách sáo thêm một câu: “Thật là phiền .”