Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lý Xuân Tú Trần Uyển Trân mới chợt nhớ khi Thẩm Bách Bình hy sinh, cô một khoản tiền tử tuất lớn, hàng năm còn khoản trợ cấp đều đặn. Uyển Trân ngày thường vô cùng tiết kiệm, tiền chắc cũng đủ để lo liệu. nghĩ đến tiền là đổi bằng xương m.á.u của Thẩm Bách Bình, bà âm thầm thở dài trong lòng.
“Được , chuyện để hỏi chị dâu xem . Vừa mấy hôm nữa đưa Cẩm Tú lên huyện, là đưa Sơ Nhi cùng luôn, nếu thực sự công việc phù hợp thì liệu thể quyết định ngay ?”
Trần Uyển Trân từ chối: “Vậy cũng , phiền chị Xuân Tú đưa Sơ Nhi đến cửa hàng quốc doanh mua ít tấm vải hoa thật một chút. định may cho nó hai bộ áo váy tươm tất. Nếu công việc thì Sơ Nhi nhà cũng ăn diện tươm tất, xinh xắn như mấy cô gái thành phố .”
Lý Xuân Tú gật đầu, nghĩ đến dáng vẻ nhỏ nhắn của Thẩm Ngưng Sơ, khoác gì lên cũng mắt. nếu thực sự thể việc ở thành phố thì chuẩn đôi bộ quần áo mới cũng là điều cần thiết.
Chuyện Lâm Cẩm Tú xem mắt là đại sự lớn nhất của nhà họ Lâm gần đây. Ngày thứ ba, Lý Xuân Tú dẫn hai cô con gái lên huyện.
Lên huyện thị trấn đón xe khách. Thôn Đại Hà cách thị trấn mười mấy cây , thường bộ, cho nên xuất phát từ sáu giờ sáng.
Thẩm Ngưng Sơ từ khi tới đây từng dậy sớm như , hơn nữa bộ quãng đường đều chân đất, mới nghĩ đến thôi thấy rã rời cả .
Điều khó chịu nhất của thời đại chính là giao thông. Mãi mới câu giàu tiên đường. Chỉ riêng vấn đề giao thông thôi cũng đủ khiến chậm còn lỡ thêm .
May mà ba gặp may, đến đường cái lớn gặp máy kéo của thôn bên cạnh chuẩn lên thị trấn chở đồ. Ba cuối cùng cũng thoát khỏi cảnh cuốc bộ.
Mèo Dịch Truyện
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-thanh-con-gai-chet-yeu-cua-tieu-thu-nha-quyen-quy/chuong-25.html.]
Chỉ là mừng hụt quá sớm, đường sá gập ghềnh thêm chiếc máy kéo xóc nảy, độ xóc nảy đó khác gì địa hình hiểm trở, xóc đến mức Thẩm Ngưng Sơ tê dại cả da đầu.
Vất vả lắm mới đặt chân lên chiếc xe khách, tình hình cũng chẳng khả quan hơn chút nào. Mấy cô suýt nữa thì đập đầu nóc xe.
Chờ đến khi đến huyện thì trời gần bóng.
Lý Xuân Tú hai đứa con gái phờ phạc : “Chúng đến nhà hàng quốc doanh ăn cơm mới đến nhà .” Bởi vì nhà máy ở ngoại ô huyện, còn một đoạn đường nữa. Buổi trưa là lúc nắng chang chang, lót thì đủ sức tiếp trong cái nắng đổ lửa .
Trải qua nửa ngày vật vã xe, Thẩm Ngưng Sơ chỉ yên tĩnh một lát.
Ba quán cơm, Lý Xuân Tú tiên múc ba bát nước canh miễn phí, đó gọi cho ba ba bát mì tương.
Đang đợi mì mang lên, đột nhiên hai bàn bên cạnh bỗng xôn xao hẳn lên. Thẩm Ngưng Sơ cứ ngỡ chuyện gì to tát, kết quả ngóng kỹ mới vỡ lẽ là bên ngoài một chiếc xe quân sự tạt , còn hai trai đặc biệt tuấn tú bước xuống xe.
Quả nhiên là những phong thái thu hút ánh , bởi vì Thẩm Ngưng Sơ thấy dì bàn bên cạnh vì cây sào chống bạt che khuất tầm , còn hẳn dậy để ngó nghiêng về phía chiếc xe. Sau khi xong thì đầu , trong mắt còn ánh lên tia sáng, vẻ mặt như hận thể xông lên kéo về nhà con rể của .
Đối với một đặc biệt ưa ngắm giai như Thẩm Ngưng Sơ thì đây là một sự cám dỗ hề nhỏ, cô cũng nhịn mà ngoài.