Cô sử dụng máy may, nên ban đầu cô chỉ thể học cách vẽ kiểu dáng và cách cắt may. Việc vẽ kiểu dáng thì hề khó, vì chuyên ngành của cô vốn quen với việc vẽ vời. Sau khi rảnh rỗi, cô dành nhiều thời gian học vẽ thêm, nền tảng . Thế nên việc đặc biệt thuận lợi, chỉ cần học qua loa là cô nắm căn bản.
Nghĩ đến việc thể tự tay may quần áo, Thẩm Ngưng Sơ bỗng nhiên cảm thấy thể dựa theo kiểu dáng tân thời của thế kỷ 21 để may một vài bộ trang phục.
Như , cô cũng cần ngày nào cũng mặc những kiểu cổ bẻ cứng nhắc, đặc trưng của thời đại bấy giờ nữa.
Kiểu dáng cũng thể đa dạng hơn một chút, hơn nữa bản cô cũng thích nổi bật thái quá, nên ở thời đại sẽ quá lạc điệu.
Vì , khi và bà ngoại đang cắt vải, Thẩm Ngưng Sơ bên cạnh, say sưa cầm một cuốn sổ tay nhỏ phác thảo các kiểu dáng.
Chu Vân Thanh từng thấy những kiểu dáng cháu gái vẽ. với tư cách là một từng là tiểu thư khuê các, bà vẫn giữ gu thẩm mỹ tinh tế, nên những kiểu dáng Thẩm Ngưng Sơ vẽ mà bà ưng ý.
Thẩm Ngưng Sơ khen liền chút kiêu ngạo. lúc thấy Trần Luật trở về, cô vội vàng giơ cuốn sổ phác thảo tay lên, gọi: "Anh ba, mau đến xem em vẽ mấy mẫu thiết kế quần áo !"
Trần Luật tiếng liền kịp rửa tay mà vội vã tới. Nhìn thấy các kiểu dáng, hai mắt sáng rực lên: "Đẹp quá, em vẽ đấy ?"
Thẩm Ngưng Sơ đắc ý gật đầu.
"Đẹp, thật sự ! Nếu mặc ngoài chắc chắn sẽ nhiều bắt chước." Trần Luật vốn chẳng am hiểu gì về quần áo, dù quanh năm suốt tháng đều ở trong quân đội, từ đầu đến chân đều do quân đội cấp phát.
đây ở Tây Thành, bên cạnh doanh trại một trang trại lớn. Trong trang trại đó, năm nào cũng nhiều thanh niên trí thức từ Hải Thành hoặc các vùng đô thị khác đến.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-thanh-con-gai-chet-yeu-cua-tieu-thu-nha-quyen-quy/chuong-248.html.]
Mèo Dịch Truyện
Rất nhiều thanh niên trí thức xuống nông thôn mặc những kiểu quần áo mà nơi đó từng thấy. Lúc đó, nhiều cô gái trẻ trong khu nhà ở của gia đình cán bộ thấy đều mang những kiểu dáng đó tìm thợ may lành nghề để may theo.
Thậm chí ngay cả vải họ cũng mua giống . vải ở Tây Thành chắc chắn quý hiếm bằng loại vải ở Hải Thành, vì còn giúp đồng đội mang vải về.
Lúc đó, đúng lúc theo lão Cố đến Bắc Kinh. Phó doanh trưởng trong đơn vị còn nhờ giúp mang vải từ Bắc Kinh về, hình như em gái đồng đội đó thích một kiểu quần áo nhưng tìm loại vải tương tự.
Lúc đó, Trần Luật hiểu, còn cố tình hỏi han đôi chút. Anh còn tiếc rằng đứa em gái nào để cưng chiều, nếu thì chắc chắn sẽ chuẩn tất cả những thứ nhất cho cô bé.
Bây giờ em gái , nhưng cuối cùng lấy chồng. Dẫu , việc em gái lập gia đình cũng thể ngăn cản tình yêu thương của một dành cho em gái.
Vì , thấy em gái vẽ mấy mẫu thiết kế, hỏi: "Đây đều là quần áo em may ? Vải đủ ? Nếu đủ, chủ nhật mua cùng em nhé?"
“Chủ nhật cũng nghỉ, cần phiền ba , đưa Tiểu Sơ .” Cố Khiếu Hành bước cửa cất tiếng, mang theo vẻ tự nhiên.
Anh là khoe khoang thể hiện điều gì, chỉ đơn giản là cảm thấy Thẩm Ngưng Sơ là vợ của , đương nhiên thể để vợ lấn át vai trò của một chồng như .
Trần Luật Cố Khiếu Hành xách một con gà trống bước nhà, ánh mắt lướt qua đầy vẻ khinh khỉnh: “Em gái thì gì mà phiền phức? Hay là nó gả cho thì thể mặc quần áo do trai mua nữa?”
Cố Khiếu Hành nào ý đó, ngược , càng nhiều yêu thương vợ càng vui mừng còn kịp, chỉ là coi thường mà thôi.