"Từ khi nào?" Trần Luật ngờ cái tên nghĩa khí đến thế, cú đ.ấ.m của nương tay, mà vẫn chẳng thốt lấy một tiếng.
Anh rõ vẻ mặt lo lắng của em gái lúc nãy, rõ ràng là sợ sẽ bắt nạt Cố Khiếu Hành. Nếu Cố Khiếu Hành chút mưu mô, cố ý rên rỉ than đau, chắc chắn bây giờ em gái chạy đến gõ cửa .
Chính vì , Trần Luật cũng tiện xuống tay nữa, chỉ hỏi để mắt đến em gái từ khi nào. Nếu mới nảy sinh ý định, chắc chắn sẽ tin.
"Ngay từ đầu gặp mặt ở huyện Ninh, em thích ." Cố Khiếu Hành hề dối, chỉ là ngờ rằng, chỉ một ánh mắt định đoạt tất cả.
"..." Trần Luật nhất thời cứng họng. Dù lúc đó, còn nhận em gái .
Đến nước , Trần Luật cũng thể kẻ ác chia rẽ đôi lứa, dù cũng liên quan đến hạnh phúc của em gái. vẫn nhịn mà cảnh cáo: "Sau nếu dám bắt nạt em gái , đừng trách nể mặt em."
"Em luôn sẵn lòng đón nhận sự giám sát của ba."
Mèo Dịch Truyện
Khốn kiếp! Thật đúng là vô liêm sỉ. Phải rằng Trần Luật còn nhỏ hơn Cố Khiếu Hành một tháng, ngày thường hai tranh ngôi vị " lớn" lúc nào cũng đấu đá. Vậy mà bây giờ, dám gọi bằng ''!
"Đừng tưởng chuyện xong nhé, mai sân tập gặp!"
Cố Khiếu Hành gật đầu: "Không thành vấn đề."
Trần Luật suy nghĩ một chút, dặn dò: "Không mách em đấy."
Cái thì chắc!
Tối đó, Cố Khiếu Hành dùng bữa tối tại nhà họ Trần, bình tĩnh đối mặt với sự thăm dò từ các bậc trưởng bối. Dường như chuyện tình cảm của và Thẩm Ngưng Sơ chính thức định đoạt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-thanh-con-gai-chet-yeu-cua-tieu-thu-nha-quyen-quy/chuong-207.html.]
Mối quan hệ của hai gia đình chấp nhận, coi như công khai. Sau bữa tối, Cố Khiếu Hành tự nhiên còn lý do để nán phòng khách nữa, mà thẳng theo Thẩm Ngưng Sơ phòng riêng của cô.
Đây là đầu tiên Cố Khiếu Hành bước phòng con gái, còn là phòng của bạn gái . Vừa đặt chân , thu hút ngay lập tức: căn phòng chỉ xinh mà còn thoang thoảng một mùi hương quyến rũ.
Mùi hương giống hệt hương thơm Thẩm Ngưng Sơ. Bị vây bọc bởi sự quen thuộc , Cố Khiếu Hành bất giác nhớ đến nụ hôn tối qua. Má bất giác đỏ bừng, trong lòng dâng lên khao khát hôn cô.
"Cố Khiếu Hành, đây em cho xem cái ." Thứ mà Thẩm Ngưng Sơ cho xem là vài tấm ảnh cô mang từ nhà đến, đó là ít ảnh chụp chung của gia đình cô.
Với Thẩm Ngưng Sơ, ký ức về cha cô chỉ tồn tại khi cô trở về, và thứ vẫn mơ hồ. cô vẫn cho cha "xem", rằng đây là cô yêu thích.
Cố Khiếu Hành đưa tay đón lấy những tấm ảnh từ Thẩm Ngưng Sơ. Nhìn đàn ông nét mặt hao hao cô trong ảnh, đó chính là cha cô.
Dù ông thể thấy, nhưng trong lòng vẫn âm thầm hứa hẹn rằng sẽ dùng cả đời để yêu chiều con gái ông, để ông thể yên tâm.
Đợi Cố Khiếu Hành xem xong, Thẩm Ngưng Sơ mới cất ảnh , còn quên vẻ tự hào: "Ba em trai ?"
Cố Khiếu Hành gật đầu đồng ý: "Ừm, trai."
Thẩm Ngưng Sơ dứt lời tiến sát gần Cố Khiếu Hành. Anh đang , còn cô thì , nên khi cô cúi xuống, theo bản năng ngẩng đầu lên.
Hơi thở nồng nàn quyện , cả hai đều nhịn nuốt nước bọt. Cố Khiếu Hành chỉ cảm thấy mặt thật thơm, còn Thẩm Ngưng Sơ thấy, khi kỹ, Cố Khiếu Hành thật sự trai đến nao lòng.
Gương mặt thanh tú như chạm khắc tỉ mỉ, quả nhiên là trai góc chết. Lòng cô tràn ngập cảm giác may mắn khôn tả.
"Cố Khiếu Hành, cũng trai quá mất."