Sau khi dạo chơi chán chê ở cửa hàng bách hóa, cũng đến lúc dùng bữa tối. Lần , Cố Khiếu Hành đưa Thẩm Ngưng Sơ về nhà mà dẫn cô đến một nhà hàng quốc doanh khác. Hai gọi bánh chẻo, món ăn với vị cay tê đặc trưng mà Thẩm Ngưng Sơ đặc biệt yêu thích.
Cuối cùng, một ngày ăn uống no nê và vui chơi thỏa thích, bầu trời dần chuyển từ xanh nhạt sang xanh thẫm, chỉ còn vương một vệt sáng yếu ớt nơi cuối chân trời.
"Anh ơi, chúng về nhà thôi?"
Bước khỏi nhà hàng quốc doanh, Thẩm Ngưng Sơ gương mặt rạng rỡ, toát lên vẻ mãn nguyện.
Nhìn ánh mắt mãn nguyện của cô nàng, Cố Khiếu Hành khỏi thầm than: đúng là một cô gái vô tâm! Anh chuẩn kỹ lưỡng mấy ngày trời, mà kết quả là cả ngày hôm nay chỉ để cô vui chơi thỏa thích, còn cô thì chỉ mong ngóng về nhà.
, nghĩ một ngày dài khá mệt mỏi, Cố Khiếu Hành liền hỏi: "Tiểu Sơ mệt ? Hôm nay em chơi vui ?"
Thẩm Ngưng Sơ lắc đầu, tươi đáp: "Không mệt chút nào ạ, em vui!"
Mèo Dịch Truyện
"Vậy dẫn em thêm một nơi nữa nhé? Em ?"
Thời gian vẫn còn sớm, Thẩm Ngưng Sơ vẫn còn đang hào hứng, cô liền tò mò hỏi: "Đi ?"
Cố Khiếu Hành vẻ thần bí: "Anh sẽ , nhưng chắc chắn em sẽ thích."
Nhìn thấy vẻ tự tin của Cố Khiếu Hành, Thẩm Ngưng Sơ kìm mà nhướn mày, ánh mắt cô cũng lập tức ánh lên vẻ hứng thú: "Vậy thì thôi!"
Nghe Thẩm Ngưng Sơ đồng ý, Cố Khiếu Hành lập tức lái xe thẳng ngoại ô, đó dừng xe chân một ngọn núi.
Thẩm Ngưng Sơ bước xuống xe, quanh. Khắp nơi tối đen như mực. Ngôi làng gần nhất cũng cách một quãng đường khá xa, nên hề lấy một tia sáng nhân tạo nào, chỉ còn vô vàn vì lấp lánh bầu trời đêm.
Dù Cố Khiếu Hành chắc chắn sẽ gì hại , nhưng cảnh vẫn khiến Thẩm Ngưng Sơ khỏi cảm thấy chút cảnh giác, cô buột miệng hỏi: "Anh, dạo em gì phật ý đấy?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-thanh-con-gai-chet-yeu-cua-tieu-thu-nha-quyen-quy/chuong-200.html.]
Cố Khiếu Hành hiểu ý cô nàng, cúi đầu, vẻ mặt ngạc nhiên hỏi: "Ý em là ?"
"Anh sẽ định bán em đấy chứ?"
Cố Khiếu Hành: ... Cạn lời.
Một lúc , đưa tay xoa đầu cô, bật trách yêu: "Nói năng linh tinh gì thế!"
Hai chuyện, tiếng nước sông chảy róc rách vọng từ phía xa. Càng sâu , họ nhận con đường dường như kết thúc.
Thẩm Ngưng Sơ ngẩng đầu định lên tiếng hỏi thì bỗng nhiên mắt tối sầm .
Cố Khiếu Hành đưa tay nhẹ nhàng che mắt cô, trầm giọng hỏi: “Tiểu Sơ, em thích ngắm ? Anh để ý em thường ban công ngắm .”
Mỗi khi rảnh rỗi, Thẩm Ngưng Sơ đều thích mang ghế ban công tầng ba, lặng lẽ ngắm bầu trời đêm, thường lâu. Dù nhà và nhà họ Trần cách vài căn, nhưng do thiết kế lệch tầng, từ ban công phòng ngủ của , thể dễ dàng thấy khu vực ban công cô vẫn thường .
Anh bắt gặp vài , đoán chắc cô thích ngắm .
Nghe Cố Khiếu Hành hỏi , Thẩm Ngưng Sơ “ừm” một tiếng. Cô thích ngắm vì bất kỳ suy nghĩ lãng mạn nào, mà vì ký ức hồi nhỏ ở cô nhi viện. Khi , cô ngủ chiếc giường nhỏ cạnh cửa sổ, bầu trời tối đen bên ngoài luôn khiến cô sợ hãi.
Một , viện trưởng chỉ lên những vì cao, rằng đó chính là cha cô, họ cô sợ hãi nên tối nào cũng đến để bảo vệ cô.
Từ đó về , Thẩm Ngưng Sơ còn sợ hãi nữa. Cô luôn xem những vì lấp lánh ngoài cửa sổ như cha .
Khi lớn lên, học hành đầy đủ, đương nhiên cô còn tin những điều nữa. thỉnh thoảng, cô vẫn thích ngẩng đầu ngắm .
Trong tâm trí, cô hình dung về gương mặt cha .