“Trong tình thế cấp bách, Tố Tố nhất định sẽ thấu hiểu và thông cảm cho.”
Phùng Mai Hoa xong, Trần Đại Dũng nghĩ đến Vương Đại Hoa, “Nói , đều tại con Vương Đại Hoa, cái đồ vô dụng !” Thật là tầm hạn hẹp. Đã dặn dặn là việc gì thì đừng đến gây sự với Trần Uyển Trân. Gần đây vị lãnh đạo cấp của Thẩm Bách Bình gửi tiền tuất liệt sĩ đến. Nếu cứ ầm ĩ lên, e rằng vị lãnh đạo chỉ cần một tay cũng đủ sức khiến khốn đốn trăm bề.
Hơn nữa ai mà ngờ , vị lãnh đạo cấp của Thẩm Bách Bình chính là họ hàng bên nhà chồng của Tố Tố cơ chứ.
Nếu vì ông , lẽ họ cũng chẳng thể sớm ngày nối liên lạc với Tố Tố như . Chỉ là Tố Tố , đó tính tình lạnh như băng, chẳng chút tình nghĩa nào, rõ ràng là lãnh đạo trong quân đội, nhưng chồng của Tố Tố vốn là em họ của ông , nhờ ông sắp xếp cho một công việc nhẹ nhàng cũng thành.
Khiến cho chồng của Tố Tố nhà máy thép tít tận huyện bên cạnh việc nặng nhọc, trong một luyện thép còn may thương một chân, giờ cứ khập khiễng mãi.
Trần Đại Dũng nghĩ đến cái gã mặt lạnh như tiền , năm đó khi đưa tiền mà trừng mắt một cái, giờ nghĩ vẫn thấy rờn rợn sống lưng.
Nói đến Vương Đại Hoa, Phùng Mai Hoa cũng là ghét bỏ. Mấy năm nay bà cứ trơ như khúc gỗ mục, thảo nào năm đó, dù cần sính lễ, còn chịu thêm một bộ đồ gỗ của hồi môn, cũng nhất quyết gả cho con trai cả nhà . Cái đồ đầu heo , ở cũng chỉ gây họa, phá hoại thanh danh.
Hai vợ chồng đang bực bội thì Trần Tú Quyên ở ngoài gõ cửa: “Ông nội, bà nội.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-thanh-con-gai-chet-yeu-cua-tieu-thu-nha-quyen-quy/chuong-19.html.]
Vương Đại Hoa thấy bố chồng nhà cả buổi mà vẫn im ỉm chẳng động tĩnh gì, chút lo lắng. Không sợ họ dạy dỗ con Trần Uyển Trân, mà là sợ hai họ đang bụng bảo mưu tính cách đuổi khỏi cái nhà .
Hai năm trở đây, bà nhận thấy bố chồng còn như . Ngày , bà sinh thằng cháu đích tôn, hai cụ coi bà như báu vật, còn bà là công thần khai quốc của nhà họ Trần. Ngay cả con gái Tú Quyên cũng chiều chuộng kém, ít vẫn hơn đứt nhà thằng ba. Thế nhưng từ năm ngoái, thái độ của hai cụ đối với bà bỗng trở nên lạnh nhạt dần.
Vì , bà dẫn Tú Quyên cố tình gây sự với con Trần Uyển Trân, chính là lấy lòng hai cụ. Bà phấn đấu, chịu đựng bấy lâu nay, chẳng lẽ để tất cả gia sản nhà họ Trần rơi hết tay nhà thằng ba?
Oái oăm , bà càng sức lấy lòng thì hai cụ càng tỏ vẻ ghét bỏ. Đặc biệt là , ông cụ còn định tìm con Uyển Trân, mà chồng chỉ cần liếc mắt một cái, bà như trời trồng. Sau đó, bà cụ nhà, chẳng thèm đếm xỉa đến bà nữa.
Vương Đại Hoa khẽ giật cảnh giác. Tháng bà đau bụng, từ ngoài ruộng vội vàng trở về thì thấy chồng ôm thằng cháu út của nhà thằng ba : "Hổ Tử của ông bà ngoan nhé, tất cả phúc lộc đều là của con…"
Mèo Dịch Truyện
Thấy bà đột ngột trở về, bà cụ liền im bặt, thêm lời nào. Vương Đại Hoa trong lòng bỗng trào lên một dự cảm chẳng lành, chẳng lẽ bố chồng định để tất cả gia sản nhà họ Trần cho nhà thằng ba?
Tối hôm đó, bà đem chuyện kể với chồng. Ai dè ông chồng cục mịch của bà thật thà đến mức lời bố răm rắp. Chẳng những chút phản ứng nào, ông còn phán một câu xanh rờn: "Đó là tài sản của bố , họ cho ai thì cho."