Xuyên Không Thành Con Gái Chết Yểu Của Tiểu Thư Nhà Quyền Quý - Chương 147

Cập nhật lúc: 2025-09-16 11:15:54
Lượt xem: 18

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Số tiền ở thời đại lẽ tính là nhiều, nhưng cái thời mà tiền lương trong thành phố vẫn chỉ vỏn vẹn hai ba mươi đồng, đây chắc chắn là một khoản lì xì lớn .

 

Thẩm Ngưng Sơ đếm sơ qua, vượt quá năm trăm tệ. Đối với Thẩm Ngưng Sơ hiện tại nguồn thu nhập, tiền quả thực là một món hời lớn.

 

Lúc cô đang vui vẻ ôm chồng phong bao lì xì lăn lộn giường thì ngoài cửa bỗng vang lên tiếng gõ.

 

Thẩm Ngưng Sơ tưởng rằng dì Tống mang dưa hấu lên cho , vui vẻ dậy khỏi giường: “Dì Tống, cửa khóa ạ, dì cứ .”

 

Mèo Dịch Truyện

“Tiểu Sơ đang ? Vui vẻ thế?”

 

Thẩm Ngưng Sơ thấy bước là bà ngoại và , đôi mắt liền cong cong: “Bà ngoại, .”

 

Trần Uyển Trân gần một cái, phát hiện giường con gái là tiền, mỉm hỏi: “Đây là lì xì hôm nay Tiểu Sơ nhận ?”

 

“Vâng ạ.” Thẩm Ngưng Sơ khoe một chút “gia tài” nhỏ của .

 

Vẻ mặt đáng yêu pha chút “hám tiền” của con bé khiến Chu Vân Thanh và Trần Uyển Trân , nhưng ngay đó Chu Vân Thanh đau lòng, nghĩ đến cháu gái ngoại đáng lẽ nhận bao nhiêu lời chúc phúc trong mười tám năm qua, mà cô bé bỏ lỡ tất cả.

 

May mắn , ông trời rủ lòng thương, để họ vẫn còn cơ hội bù đắp cho cô bé.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-thanh-con-gai-chet-yeu-cua-tieu-thu-nha-quyen-quy/chuong-147.html.]

Chu Vân Thanh yêu thương xoa đầu cô bé, xuống mép giường, trìu mến : “Tiểu Sơ, đây là quà mười tám tuổi bà ngoại tặng con.” Nói bà đưa chiếc hộp gỗ nhỏ trong tay cho cháu gái.

 

Thẩm Ngưng Sơ cứ tưởng là mấy món đồ lặt vặt, vui vẻ mở hộp gỗ . Vừa mở , cô ngẩn , bên trong hộp là cả một kho châu báu lấp lánh.

 

Không ngoa chút nào, cảm giác hệt như đang xem phim mà đào kho báu, đột nhiên mở mắt là một thế giới lấp lánh diệu kỳ.

 

Chiếc nhẫn hồng ngọc cỡ lớn, chiếc vòng ngọc bích trong veo, chuỗi ngọc trai đồng đều, màu sắc óng ánh, đôi bông tai ngọc bích hình giọt nước, thậm chí còn cả trâm cài đầu đính kim cương hồng lớn bằng quả trứng bồ câu. Dưới đáy hộp là những thỏi vàng lớn bằng hai ngón tay xếp chồng lên , ước chừng bảy tám thỏi.

 

“Ngoại ơi…” Thẩm Ngưng Sơ ôm hộp gỗ đầu về phía Chu Vân Thanh.

 

Chu Vân Thanh khẽ gật đầu : “Đây là một phần của hồi môn của ngoại ngày , giờ cũng chỉ còn bấy nhiêu đây thôi. Vốn là của hồi môn ngoại dành cho con , giờ ngoại tặng hết cho Tiểu Sơ. Cũng chẳng đáng là bao, con cứ coi như một kỷ vật mà giữ bên nhé.”

 

Thẩm Ngưng Sơ ngoại từng là tiểu thư cành vàng lá ngọc của một gia đình danh giá tiếng ở Bắc Thành, nhưng trải qua thời kỳ chiến loạn, để ủng hộ sự thống nhất và định của đất nước, nhà máy và bộ gia sản của gia đình ngoại đều hiến tặng.

 

Cũng chính vì thế mà trong mười năm hỗn loạn đó, ông bà ngoại hề ảnh hưởng, bởi vì cho đến tận bây giờ, nhà máy luyện thép lớn nhất Bắc Thành vẫn mang tên của ông bà ngoại.

 

Lòng quả cảm và chính nghĩa của ông ngoại năm đó là vì đất nước yên bình, nào ngờ vô tình bảo vệ cả con cháu đời .

 

Thẩm Ngưng Sơ cứ ngỡ những món đồ còn chút nào, ngờ bà ngoại vẫn giữ một ít. Trong mắt bà, những thứ chẳng đáng là bao so với gia sản ngày xưa, nhưng với Thẩm Ngưng Sơ thì khác. Cô rõ, chỉ cần một món trong chiếc hộp gỗ nhỏ thôi cũng đủ để đổi lấy một căn nhà lớn. Thẩm Ngưng Sơ lập tức sự phóng khoáng và khí chất của bà ngoại chinh phục. Quả nhiên là tiểu thư cành vàng lá ngọc, ngay cả vẻ bình thản khi nắm giữ những báu vật vô giá cũng đủ để cô học hỏi nhiều điều.

 

 

 

Loading...