Xuyên không thành ác nữ nuôi chồng tàn phế - Chương 512

Cập nhật lúc: 2025-12-14 12:27:50
Lượt xem: 6

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

"Nguyên Bảo, chúng sợ c.h.ế.t! Đệ cũng nên chạy loạn phố nữa, ?"

Trên đường về, tiểu thái t.ử nhịn mà dạy dỗ Nguyên Bảo,"Đệ còn nhỏ như , nếu bắt bán thì ?"

"Đệ đ.á.n.h cũng , chạy cũng chạy thoát, như sẽ bao giờ gặp chúng nữa."

Nguyên Bảo gật đầu,"Thái t.ử ca ca, xin , Nguyên Bảo cố ý..."

Nó cũng tại lạc mất các ca ca, xung quanh tất cả đều là , thấy các ca ca, nó cũng sợ, gì còn dám chạy lung tung?

Tiểu thái t.ử xoa bóp mặt Nguyên Bảo,"Cũng may hôm nay gặp , nếu vị thúc thúc đó, khi thật sự kẻ bắt ."

Nguyên Bảo nhớ vị thúc thúc và tỷ tỷ đó, mím môi. Liệu nó thể gặp họ ?

Tỷ tỷ đó còn thấy , nếu gặp , chừng tỷ cũng nhận nó nữa.

cũng thể... sẽ gặp nữa.

"Nguyên Bảo, đang nghĩ gì thế?"

Thấy Nguyên Bảo ngẩn , tiểu thái t.ử giơ tay nhỏ vẫy vẫy mặt nó.

Nguyên Bảo "phịch" một cái ngã lòng tiểu thái tử,"Thái t.ử ca ca-"

Tiểu thái t.ử sửng sốt một chút,"Làm ?"

"Nếu cha nương của còn sống thì ... Đệ nhớ bọn họ..."

Tiểu thái t.ử chớp chớp lông mi, nhất thời an ủi thế nào.

"Thái t.ử ca ca..."

Giọng Nguyên Bảo bỗng dưng mang theo nức nở,"Đệ nhớ cha nương..."

"Haiz..." Tiểu thái t.ử xoa đầu nó,"Không , tối nay ngủ cùng ca ca, ca ca ôm ."

"Ừm."

"Ca ca ôm ngủ, cứ coi như ca ca là cha nương của , ?"

Nguyên Bảo chớp mắt," thái t.ử ca ca cha nương, ..."

"Đệ cứ coi như là , ?" Tiểu thái t.ử bất đắc dĩ, nó cũng nha!

"Được ."

Kế tiếp hai thêm gì nữa, khi về đến Đông Cung, Nguyên Bảo vẫn còn ỉu xìu.

Không là thị vệ nào báo chuyện tiểu gia hỏa lạc bên ngoài cho Đại An Đế.

TBC

Chưa bao lâu khi hai về đến nơi, Đại An Đế và Hoàng hậu tìm đến.

"Nguyên Bảo! Nguyên Bảo, con thế nào ?"

Còn bước cửa, Đại An Đế lo lắng hỏi.

Nguyên Bảo lập tức đỏ hoe mắt, lao lòng bọn họ,"Cữu cữu- Cữu nương-"

Đại An Đế ôm chặt tiểu gia hỏa,"Sao ? Nghe con lạc bên ngoài, tìm thấy thế nào?"

Hoàng hậu cũng đầy lo lắng,"Diệp Nhi, con trông cẩn thận? Thị vệ các con chạy loạn khắp nơi, nhiều nên mới giữ , các con quá bậy ."

Tiểu thái t.ử tự đuối lý, bảo vệ cho , nên dám phản bác, chỉ im lặng phụ hoàng và mẫu hậu .

"Nguyên Bảo ." Nguyên Bảo vội vàng .

Đại An Đế thở dài,"Con đó con đó, tự ý chạy lung tung nữa."

"Dạ ."

Thấy mặt tiểu gia hỏa chút vui vẻ nào, Đại An Đế khỏi hỏi,"Có dọa sợ ? Nhìn xem khuôn mặt nhỏ nhăn nhó ."

Hoàng hậu: "Đừng sợ đừng sợ, về nhà là , ở nhà thì nữa."

Nguyên Bảo nhẹ nhàng gật đầu, nhưng vẫn tinh thần.

Tiểu thái t.ử ở bên cạnh chen ,"Phụ hoàng, mẫu hậu, Nguyên Bảo nhớ cha nương của ."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-thanh-ac-nu-nuoi-chong-tan-phe/chuong-512.html.]

"A..." Đại An Đế và Hoàng hậu đều sửng sốt, vô duyên vô cớ đột nhiên nhớ đến cha nương?

Tiểu thái t.ử như , đôi mắt Nguyên Bảo đỏ hoe.

Đại An Đế và hoàng hậu đoán lẽ tiểu gia hỏa là quá sợ hãi.

Trẻ con khi sợ hãi luôn cần sự yêu thương của nhất.

Đây cũng là bình thường, chỉ tiếc là... đứa nhỏ cha nương...

Bên ngoài cung, lúc Tống Hoài trở về khách điếm, thấy Trường Ninh đang ngẩn .

"Ninh nhi."

Nàng giật ngẩng đầu,"Đứa trẻ đó đưa về nhà ? Tìm thấy nhà ?"

"Ừm."

Trường Ninh cũng , trong lòng bỗng dưng vắng vẻ.

Nàng cứ nghĩ rằng sẽ khó tìm nhà cho đứa bé đó, tiểu gia hỏa thể sẽ đây, nàng còn thể gặp tiểu gia hỏa.

Không ngờ tìm thấy dễ dàng như ...

Nhìn thoáng qua vẻ mất mát khuôn mặt nàng, Tống Hoài đương nhiên trong lòng nàng đang nghĩ gì.

Hắn thở dài,"Ninh nhi, đứa trẻ đó chỉ trùng tên thôi, Nguyên Bảo của chúng ."

Lông mi Trường Ninh run lên, ngay lập tức, nước mắt liền từ khóe mắt lăn xuống, môi nàng run rẩy,"Ta ..."

Nàng Nguyên Bảo của nàng còn... từ lâu ...

Nghĩ đến tiểu gia hỏa ngoan ngoãn đáng yêu đó, lòng nàng đau đớn như kim châm.

Nó còn nhỏ như , c.h.ế.t t.h.ả.m đến thế... Lúc đó nó tuyệt vọng, đau đớn đến nhường nào?

Nó còn nhỏ như ...

Cảm giác áy náy giống như thủy triều bao phủ cả nàng. Tất cả là của nàng, nếu nàng hôn mê, nếu nàng với Tống Hoài về sự tồn tại của đứa bé, chừng kịp cứu nó...

Nàng kìm , giơ tay đ.ấ.m Tống Hoài mấy cái,"Đều tại ... đều tại ... tại cứu nó? Tại cứu ?"

"Tống Hoài... tại ?"

Tống Hoài rũ mắt, môi mấp máy nhưng một chữ cũng nên lời.

, tất cả là của .

Ngay cả việc một đứa con cũng , để con trai c.h.ế.t trong biển lửa mà bản rời như .

Nếu đứa trẻ đó cha nó là một kẻ như , e rằng nó sẽ bao giờ tha thứ, thậm chí sẽ chán ghét cả đời.

Chỉ là... ngay cả cơ hội chán ghét cũng ...

Vì hòa hoãn cảm xúc của Trường Ninh, hai khách điếm thêm hai ngày, mới chuẩn đến quan phủ để nhờ bọn họ báo tin lên hoàng đế.

Hiện tại, hoàng đế chính là ca ca ruột của Trường Ninh, từ nhỏ tình cảm hai , chắc hẳn sẽ bằng lòng gặp bọn họ.

"Ninh nhi, đừng sợ, chúng sắp gặp bệ hạ , cũng thể trở về cung của nàng... để thăm... để thăm đứa bé..."

Chóp mũi của Trường Ninh đau xót,"Ừm..."

Ra khỏi khách điếm, Tống Hoài nắm lấy tay nàng, từ từ về phía quan phủ.

Hai mắt nàng mù, chẳng thấy gì cả, bước cũng chậm, nên Tống Hoài cũng chậm theo nàng.

Trên đường phố bỗng xuất hiện một mù, mà là một mỹ nhân tuyệt sắc, bên cạnh nàng còn một kẻ xí với nửa khuôn mặt hủy, đường nhịn mà dừng bọn họ chằm chằm.

Bọn họ cứ thế về phía , hề nhận một lão phụ nhân đang theo sát phía , liên tục quan sát bọn họ.

ánh mắt của lão phụ nhân quá mức rõ ràng, huống chi Tống Hoài từng là thống lĩnh Ngự Lâm Quân, thể phát hiện ?

Hắn đột ngột dừng chân, nghiêng đầu, ánh mắt sắc bén quét về phía lão phụ nhân cách đó xa."Ra đây! Ngươi là ai? Theo dõi chúng gì?"

Hắn vốn trông đáng sợ, giờ còn nghiêm mặt, càng khiến khác sợ hãi hơn.

Lão phụ nhân sợ tới mức hai chân run rẩy.

 

Loading...