Xuyên không thành ác nữ nuôi chồng tàn phế - Chương 511
Cập nhật lúc: 2025-12-14 12:27:49
Lượt xem: 7
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tống Hoài đối với đứa con từng gặp mặt đầy áy náy, bộ thiên điện của Trường Ninh cung khi đó đều bốc cháy, đứa bé gần như thể sống sót.
... nếu lúc đó đến sự tồn tại của đứa bé, nếu lao cứu con, liệu thể một tia hy vọng nào ?
Thế nhưng, ...
TBC
Khi A Ninh tỉnh , mới sự tồn tại của đứa bé, giây phút đó, hận thể c.h.ế.t .
A Ninh vì hít quá nhiều khói độc mà mù, dù áy náy đến , cũng ở bên nàng, bảo vệ nàng bình yên vô sự.
Lúc , kinh thành thật sự quá loạn, thậm chí cả Đại An đều hỗn loạn, đôi mắt nàng thấy, lúc nào cũng lo lắng, nghĩ tới nghĩ lui, chỉ thể dẫn nàng trốn núi sâu, như mới thể yên tâm.
Bọn họ sống trong núi một thời gian dài, chờ đến khi xuống núi, mới chuyện định, tân hoàng đăng cơ.
Mà tân hoàng chính là ca ca ruột của A Ninh.
Lúc , Tống Hoài mới dám dẫn nàng trở kinh thành.
Nàng ngày ngày đều nhớ đứa bé, mặc kệ đứa bé còn , nàng đều trở về nơi đó để một .
Chỉ là ngờ, mới đến kinh thành ngày thứ hai, bọn họ gặp một đứa trẻ như thế .
Bọn họ về vốn là vì đứa trẻ đó, giờ gặp một tiểu gia hỏa trùng tên trùng tuổi, hai thể mềm lòng?
Trường Ninh nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay nhỏ bé của tiểu gia hỏa, đôi mắt ngấn lệ,"Bé ngoan, tỷ cũng từng một đứa con, nó cũng tên là Nguyên Bảo."
Nguyên Bảo trừng lớn hai mắt,"Thật ?!"
"Ừ, Nguyên Bảo của ngoan, gần như nháo."
Nàng lén sinh con trong cung, vốn dĩ dễ che giấu, vì trẻ con mỗi ngày đều , đều nháo, nhưng Nguyên Bảo của nàng dường như tình cảnh của nương bao nhiêu khó khăn, bao giờ nháo, chỉ khi đói bụng mới rầm rì vài tiếng, dù cũng chỉ giống như một chú ch.ó nhỏ, chỉ ở trong phòng mới thấy.
Nguyên Bảo tỷ tỷ xinh , nghĩ đến đứa bé của nàng, trong lòng vô cùng hâm mộ.
Tỷ tỷ trông vẻ thích con của , chắc chắn đứa trẻ hạnh phúc!
Cả hai đều tên là Nguyên Bảo, nhưng mệnh giống .
Nguyên Bảo nương, cũng cha...
"Vậy... Nguyên Bảo nhà tỷ ? Không cùng tỷ ?"
Tống Hoài và Trường Ninh đều ngẩn một chút.
Trường Ninh khẽ lắc đầu,"Nguyên Bảo nhà đáng thương, nó... nó rời xa và cha nó ."
"Hả? Có ý gì nha?" Nguyên Bảo ngơ ngác ngẩng đầu, chút hiểu.
Tống Hoài Trường Ninh, xoa đầu tiểu gia hỏa,"Nhìn mặt thúc thúc , đây là do lửa bỏng. Nguyên Bảo nhà ... mất trong một vụ hỏa hoạn ."
Vẻ nghi hoặc mặt Nguyên Bảo ngay lập tức biến mất, tiểu gia hỏa mím chặt môi, nên gì.
Nó cứ tưởng Nguyên Bảo hạnh phúc, trong lòng còn hâm mộ, nhưng hóa ... mất từ lâu ...
Sao đáng thương như nha?
Haizz...
Trường Ninh cố gắng mỉm ,"Bé ngoan, thể để tỷ tỷ ôm một cái ?"
Nguyên Bảo gật đầu,"Đương nhiên thể!"
Nó , tỷ tỷ chắc chắn đang nhớ con của , ôm nó lẽ cũng giống như ôm con của tỷ .
Trường Ninh ôm tiểu gia hỏa lâu mới buông ,"A Hoài, đưa tiểu gia hỏa tìm cha nương của nó , lâu như tìm thấy, trong nhà chắc chắn lo lắng."
Nguyên Bảo tỷ tỷ , trong lòng bỗng dưng luyến tiếc, ngay cả vị thúc thúc để nó cưỡi vai cũng nó nỡ xa.
các ca ca vẫn đang đợi nó.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-thanh-ac-nu-nuoi-chong-tan-phe/chuong-511.html.]
Tống Hoài dắt tiểu gia hỏa trở phố, tiểu gia hỏa vẫn vai .
Nguyên Bảo ngó xung quanh, cố gắng tìm kiếm.
Bọn họ qua hai con phố, cuối cùng cũng thấy mấy đứa trẻ đang dẫn theo vài hộ vệ xung quanh hỏi han xem ai thấy một đứa bé lạc .
Nguyên Bảo kích động , vội vàng vẫy tay.
"Ca ca!! Ca ca! Đệ ở đây, Nguyên Bảo ở đây!"
Giọng non nớt của tiểu gia hỏa vang lên, Sở Cẩm Châu và mấy tiểu gia hỏa lập tức đầu .
Khoảnh khắc thấy Nguyên Bảo, tất cả đều thở phào nhẹ nhõm.
Lúc đang dạo, tiểu gia hỏa đột nhiên biến mất dấu vết. Không do quá đông mà xô đẩy lạc , mấy tiểu gia hỏa suốt ruột đến , tìm kiếm một lúc lấu.
Mộc Mộc tìm đến mức suýt , nếu tìm thấy Nguyên Bảo thì đây?
Lúc thấy tiểu gia hỏa xuất hiện, Mộc Mộc lập tức bật ngay tại chỗ.
Tống Hoài xác nhận nhóm trẻ con là của tiểu gia hỏa, liền vội vàng đưa tiểu gia hỏa đến đó.
Nguyên Bảo vẫn vai , từ cao xuống các ca ca, tiểu gia hỏa thậm chí còn hì hì.
"Đệ còn ?!" Tiểu thái t.ử tức giận trừng mắt,"Rốt cuộc chạy ? Bọn tìm lâu, ?"
Nguyên Bảo lập tức dám nữa.
Tống Hoài đặt tiểu gia hỏa xuống đất, ánh mắt dưng gương mặt của tiểu thái t.ử một lát, cảm giác như gặp ở nhưng nhớ .
Vừa chạm đất, Nguyên Bảo lập tức ngoan ngoãn nhào lòng thái t.ử ca ca,"Ca ca- Đệ xin , các lo lắng ."
Tiểu thái t.ử ngẩng đầu nam nhân nửa khuôn mặt hủy mắt, mày nhăn chặt hỏi,"Ngươi là ai? Có ngươi bắt cóc Nguyên Bảo ?"
Tống Hoài nhướng mày.
Nguyên Bảo vội vàng lắc đầu,"Không ! Đây là thúc thúc bụng giúp tìm các ! Thúc thúc ! Nếu thúc thúc, lẽ tìm !"
Địch ý mặt tiểu thái t.ử lúc mới tan .
"Thúc thúc, cảm ơn thúc giúp của tìm chúng , thúc gì ? Ta cho thúc tiền ?"
Tiểu thái t.ử cảm thấy nên ban thưởng, nếu tiền, nó sẽ thưởng nhiều một chút.
Tống Hoài khẽ một tiếng,"Không cần , thúc thúc thiếu tiền. Mấy đứa còn nhỏ, đừng chạy lung tung phố, mau về nhà ."
Nói xong, xoa đầu Nguyên Bảo, giọng điệu dịu dàng hơn nhiều,"Ngoan, thúc thúc đây."
Ngay khi định bước , bỗng nhiên cổ tay áo túm chặt.
Hắn nghi hoặc mà đầu, thấy ánh mắt Nguyên Bảo đầy trông mong,"Có Nguyên Bảo sẽ còn gặp thúc thúc nữa ?"
Tống Hoài sửng sốt một chút, chần chờ một chút nhẹ nhàng gật đầu. Nhìn thấy tiểu gia hỏa ngay lập tức mất mát, lắc đầu,"Nếu cơ hội, chúng sẽ gặp ."
Nguyên Bảo mím môi, nó lời chỉ là mà thôi, cũng nhất định sẽ gặp .
Nguyên Bảo cảm thấy giống cha, dù nó từng gặp cha bao giờ. cha hẳn là như .
Có bờ vai rộng lớn, nó thể vai cha, cha sẽ dịu dàng chuyện với nó, nhẹ nhàng xoa đầu nó...
Chỉ tiếc là, nó lẽ sẽ bao giờ gặp giống như cha nữa...
Thấy tiểu gia hỏa sắp , Tống Hoài do dự thật lâu, từ trong lấy một miếng ngọc bội đưa cho tiểu gia hỏa.
Đây vốn là vật gia truyền của Tống gia bọn họ, truyền cho trưởng tôn của mỗi đời.
đứa bé của bọn họ mất, lẽ bọn họ cũng sẽ thêm đứa con nào khác, miếng ngọc bội liền đưa cho tiểu gia hỏa Nguyên Bảo .
Cũng xem như là tặng cho tiểu Nguyên Bảo mà từng gặp mặt...