Xuyên không thành ác nữ nuôi chồng tàn phế - Chương 507
Cập nhật lúc: 2025-12-14 12:27:45
Lượt xem: 7
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Được .
Giờ thì yên tâm.
Mấy tiểu gia hỏa đừng là thiệt thòi, kỹ mới phát hiện, tuy bọn chúng mặc quần áo dày, nhưng bên rõ ràng là thêm ít thịt.
Nhìn khuôn mặt nhỏ tròn trịa, mập lên thấy rõ.
Ở nhà thì hầu hạ ăn ngon uống , ngờ cung còn thể mập lên.
nghĩ cũng đúng, lúc ở nhà, mỗi ngày bọn chúng đều giúp lớn việc.
Chạy tới chạy lui, dù ăn ngon ăn nhiều, bao lâu cũng tiêu hao hết.
Mấy tiểu gia hỏa ríu rít một lúc lâu, bất ngờ ôm chầm lấy .
"Chúng con thật sự nhớ ... Còn tưởng rằng sẽ đến..."
" , đúng ! Mọi lén đến đây đón Tết với chúng con, cũng với chúng con!"
Sở Trường Phong: "Đi một chuyến cũng mất bao lâu, Tết nhất, thể để các con tự trải qua ?"
Thẩm Chỉ: "Chỉ là cho các con đến đây học, vứt bỏ các con, thể đến cả Tết cũng đến thăm chứ?"
Mấu tiểu gia hỏa vui vẻ.
"Cha nương thật !"
"Khụ... gia hia nãi nãi và Lâm gia gia cũng lặn lội xa xôi đến đây, chẳng lẽ ?" Sở Khiếu .
"Gia gia nãi nãi cũng ! Cực kỳ luôn!"
"Bảo Bảo cũng !"
Đột nhiên, Sở Hoan Hoan nhịn lẩm bẩm một tiếng.
Cha nương và các ca ca chuyện mãi, bé chẳng chen câu nào, uất ức chịu nổi.
"Muội ! Đương nhiên là !"
Sở Cẩm Niên lập tức ôm lên đùi .
"Muội , chuyện rõ ràng quá nha!"
Tiểu nha đầu vểnh môi lên: "Bảo Bảo thông minh!"
Cha nương lúc nào cũng khen bé sớm, sớm.
Sở Cẩm Niên nhịn hôn bé hai cái.
"Muội , nhớ các ca ca ?"
"Nhớ!"
"Các ca ca cũng nhớ !"
Tiểu nha đầu híp mắt , đột nhiên bắt đầu lục lọi trong túi áo của .
"Muội , gì đó?"
TBC
Rất nhanh, tiểu nha đầu lấy vài hạt châu nhỏ xinh.
"Ca ca, cho các ca ca!"
Những hạt châu dường như mài từ ngọc thạch, mỗi viên đều khắc chữ, là những lời chúc lành như chữ "Phúc" "Bình an".
Tiểu nha đầu thích những thứ , những hạt châu là do thợ điêu khắc riêng cho bé.
Những hạt chấu nhỏ xâu bằng dây đỏ, thể vòng cổ hoặc vòng tay. tay và cổ bé đeo , vẫn còn dư ít hạt châu, vì thế là chúng liền trở thành bảo bối của bé.
Hạt châu to nhỏ, mà tiểu nha đầu thì còn quá nhỏ, sợ bé lỡ nuốt , nên Thẩm Chỉ xâu nhiều viên với , ảnh hưởng bé chơi đùa, thể nuốt , cũng khó mất.
Hiện giờ lấy , vẫn thể thấy sợi dây nối các hạt châu với .
"Muội , hạt châu thật , tặng cho chúng ?"
"Vậy chính ?"
"Bảo bảo ngoan, như nha, còn nhớ mang quà cho chúng nữa."
Tiểu nha đầu chu môi lên: "Quà cho các ca ca-"
Thẩm Chỉ : "Những hạt châu chính là bảo bối của , nếu tặng cho các con thì giữ cho cẩn thận."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-thanh-ac-nu-nuoi-chong-tan-phe/chuong-507.html.]
Nói chừng ngày mai tiểu nha đầu liền đòi cũng nên, đến lúc đó nếu tìm , cũng sẽ thế nào đây.
Dù mấy hôm , bé cũng tặng hạt châu cho cha , ai ngờ hôm liền gào đòi , cha bé trả nguyên vẹn cho bé mới thôi.
Các ca ca đương nhiên nỡ lấy đồ chơi của , nhưng vẫn vui vẻ nhận, đó cất kỹ.
Cả nhà lâu ngày gặp, trò chuyện mãi đến tận nửa đêm mới chịu ngủ.
Bên , ba tiểu gia hỏa về cung, chỉ Nguyên Bảo và tiểu thái t.ử trở về, hoàng hậu tin cha nương của ba tiểu gia hỏa đến, bọn chúng đều theo cha nương trở về, hoàng hậu cảm thấy quen.
Dạo gần đây, ngày nào mấy tiểu gia hỏa cũng đến cung của nàng, khi thì học, khi thì chơi đùa, mỗi thấy bọn chúng, nàng liền cảm thấy vui vẻ.
Bây giờ chỉ một ngày gặp, nàng liền cảm thấy vắng vẻ.
Năm nay, mấy tiểu gia hỏa trang trí hoàng cung từ sớm, dán đầy chữ Phúc và câu đối xuân khắp nơi.
Nàng còn tưởng rằng năm nay sẽ cùng ăn Tết, bọn nhỏ ở đây, náo nhiệt bao, ai mà ngờ...
Lúc Đại An Đế đến liền phát hiện nàng mặt ủ màu ê, vẻ mặt mất mát.
"Sao ? Không vui ?"
"Bệ hạ." Nàng thở dài."Chu Chu bọn chúng năm nay chắc về cung đón Tết . Cha nương bọn chúng đến, gặp ở ngoài cung, mấy tiểu gia hỏa liền theo cha nương về ."
Đại An Đế cũng sửng sốt một chút, chẳng trách hôm nay đến đây thấy tiếng quen thuộc, thì là mấy tiểu gia hỏa đến.
Mấy tiểu đồng bọn ở đây, tiểu thái t.ử và Nguyên Bảo dường như cũng tinh thần, cũng đến đây.
"Ngày mai trẫm đưa nàng xuất cung, Sở gia lặn lội đường xa tới, trẫm cũng nên gặp bọn họ."
Dù , bọn họ cũng là công thần của Đại An, mang khoai tây đến đây.
Hơn nữa, bọn nhỏ đang học trong cung, gặp mặt là điều cần thiết.
Sáng sớm hôm , ngủ dậy, Sở Cẩm Niên nhào lòng Thẩm Chỉ,"Nương, nương đồ ăn ngon cho bọn con , lâu lắm bọn con ăn đồ ăn ngon nương !"
"Nương, con ăn bánh cuốn!" Sở Cẩm Chu lên tiếng.
Mộc Mộc: "Mộc Mộc cũng !"
Thẩm Chỉ chọc nhẹ mũi bọn chúng: "Được , các bảo bối nhà ăn gì cũng ."
Nghĩ đến sắp ăn bánh cuốn thơm ngào ngạt, mấy tiểu gia hỏa lập tức nuốt nước miếng.
Bọn chúng thèm món lâu lắm !
Thẩm Chỉ còn trữ ít thịt bò và thịt dê trong gian, lúc thể lấy một ít thịt bò thái nhỏ xào mềm, xào thêm chút khoai tây và cà rốt sợi.
Ngửi thấy mùi thơm quen thuộc, mấy tiểu gia hỏa đều .
Bọn chúng canh ở phòng bếp, chịu rời .
Thơm quá mất!
Khi Đại An Đế và hoàng hậu xuất cung, còn dẫn theo tiểu thái t.ử và Nguyên Bảo, hai tiểu gia hỏa cả đêm gặp tiểu đồng bọn, nhớ đến sốt ruột.
Thị vệ sớm báo chỗ ở của Sở gia cho Đại An Đế, cho nên sáng sớm Đại An Đế liền tìm đến đây.
Vừa đến cửa viện nhà bọn họ, ngửi thấy mùi thơm ngào ngạt.
Đại An Đế lập tức nhớ đến đoạn thời gian ở Sở gia. Đừng cơm trưa, cơm tối, ngay cả bữa sáng đơn giản của Sở gia cũng đều thơm.
Cửa viện là một cánh cửa gỗ, thị vệ tiến lên gõ cửa.
Nghe thấy tiếng gõ cửa, Sở Trường Phong mở cửa.
Nhìn thấy Đại An Đế cửa, Sở Trường Phong sửng sốt, đó lập tức hành lễ,"Thần bái kiến bệ hạ."
Đại An Đế vội vàng : "Mau lên, cho phép các ngươi cần hành lễ ?"
Sở Trường Phong mỉm : "Hôm nay thần cũng định cung bái kiến bệ hạ."
Nói , Sở Trường Phong sang vị hoàng hậu bên cạnh Đại An Đế,"Vị chính là?"
"Hoàng hậu."
Sở Trường Phong vội vàng hành lễ.
"Không cần cần, ở ngoài cung cần như thế." Hoàng hậu cũng lắc đầu.
"Sở thúc thúc!" Bỗng nhiên, Sở Trường Phong cảm thấy chân cái gì đụng , cúi đầu, liền đối diện với đôi mắt to tròn sáng lấp lánh của tiểu thái tử.