Xuyên không thành ác nữ nuôi chồng tàn phế - Chương 504

Cập nhật lúc: 2025-12-14 12:26:31
Lượt xem: 8

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2B7rpnd9F6

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

"Cha... nương... Ăn thịt thịt!"

Đến giờ ăn cơm, Sở Hoan Hoan liền lôi kéo Sở Trường Phong và Thẩm Chỉ nũng, đòi ăn thịt.

Thẩm Chỉ xoa đầu bé,"Được, nương sẽ mua thịt về cho con ăn."

"Không... ... ăn thịt khô!"

Tiểu nha đầu chịu, trong đầu vẫn nhớ đến nồi thịt khô ngày đầu tiên ăn.

Sở Trường Phong bất đắc dĩ: "Bảo bối, chúng đừng đến đó nữa, đó chính là hắc điếm, chúng ăn thịt khác nhé."

Thẩm Chỉ: "Nương sẽ thịt viên ngon cho con, ?"

Tiểu nha đầu bĩu môi, ấm ức bọn họ, trông như sắp .

Sở Khiếu và Lâm Tranh thấy mà đau lòng,"Ai da, là... là cứ ăn , dù gì cũng chỉ 500 văn, chúng cũng ăn nổi, ngày mai tự nấu cơm cũng ."

Lâm gia gia cũng gật đầu,"Nói đấy, khổ ai cũng thể để trẻ con chịu khổ."

Sở Trường Phong và Thẩm Chỉ cãi mấy lão nhân gia, đành đầu hàng.

Thẩm Chỉ xoa đầu bé,"Con đó con đó, nương chỉ đưa con thôi, đòi nữa nhé."

TBC

Thực , trong gian của nàng cũng ít thịt khô, nhưng thịt khô lâu, hương vị đậm đà nên ăn ngon lắm.

Tiểu nha đầu kén ăn, dù cho cũng ăn.

Tiểu nha đầu vui vẻ ôm lấy chân nàng,"Nương... hì hì hì..."

Thẩm Chỉ xoa bóp gương mặt bé,"Biết nũng thôi."

Nàng ngờ cái hắc điếm .

Ngoại trừ Sở Hoan Hoan, khi cả nhà bước tiệm, biểu tình đều phức tạp.

Rõ ràng cửa hàng chặt c.h.é.m thế nào mà bọn họ còn tới đưa tiền cho .

Thật là...

Sở Trường Phong thấy sắc mặt nàng nhàn nhạt, dở dở vỗ nhẹ vai nàng,"Thôi nào, đừng nghĩ nữa, nàng thử nghĩ mà xem, vài tửu lâu ăn một bữa còn mất mấy chục lượng bạc, cử hàng xem như tồi ."

"Sao thể giống chứ?"

Cũng giống như so sánh một quán ăn ven đường bình thường với nhà hàng Michelin ba , cùng một khái niệm

Hôm nay khách quá đông, liền lên lầu mà trực tiếp ở đại sảnh.

Hôm ăn nồi thịt khô sơn trân, hôm nay gọi một nồi chân giò hầm sườn chua cay loại lớn. Phía nồi đặt mấy khối than, khi bưng lên vẫn còn sôi ùng ục, hương vị thơm!

Sở Hoan Hoan ngửi thấy mùi thơm thì tròn xoe mắt.

"Cha nương... thịt... thịt kìa..."

Tiểu nha đầu chảy cả nước miếng, ngừng chỉ nồi thịt khô, trông như nhảy thẳng lên bàn.

"Ai nha, bảo bối ngoan của , đừng kích động!"

Sở Khiếu bọn họ tiểu nha đầu mà tít mắt.

Sở Trường Phong và Thẩm Chỉ vội gắp sườn và chân giò cho bé, đặt chén nhỏ cho nguội bớt.

Nồi còn sôi sùng sục, thể để tiểu nha đầu ăn ngay .

Tiểu nha đầu rầm rì, cả đều ,"Cha nương... ăn thịt... ăn thịt..."

Chưởng quầy cả nhà , ánh mắt dừng tiểu nha đầu trắng trẻo mềm mại .

Tiểu nha đầu mặc một chiếc áo bông màu hồng phấn, cổ áo lông trắng mềm mại, đáng yêu vô cùng.

Chưởng quầy nhịn thêm mấy .

khi ngắm kỹ cha nương của bé, bỗng thấy chút quen thuộc. Sao cảm giác giống mấy vị tiểu chủ nhân nhà bọn họ ?

Rất nhanh, liền lắc đầu, nghĩ nhiều thứ đê gì? Thế gian giống nhiều.

Vừa gảy bàn tính, liếc cửa .

Gần Tết , mấy vị tiểu chủ nhân chuẩn đón Tết, nhiều ngày đến , thế nào cũng đến một chuyến chứ? Chẳng sẽ đến ?

Bên , Sở Hoan Hoan ăn , lo bé bẩn quần áo, Sở Trường Phong còn đeo yếm cho bé.

"Cha nương! Ăn ngon!"

Tiểu nha đầu ăn còn quên khen, dạo gần đây bé mới ăn những món .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-thanh-ac-nu-nuoi-chong-tan-phe/chuong-504.html.]

Trong nhà lâu thịt khô ăn, bé đương nhiên từng ăn qua.

Thẩm Chỉ nghĩ, nếu bé thích như , chờ thịt khô, cá khô, vịt khô trong gian của nàng ngấm vị , ở nhà sẽ cho bé ăn.

Đang ăn, Lâm gia gia chợt cảm thán: "Bọn nhỏ ở đây lâu như , đồ ăn mang theo lúc chắc cũng hết . Nếu chúng bên ngoài tiệm thịt khô thì cũng thể đến ăn thử, bọn nhỏ thích thì đắt một chút cũng ."

Mọi đồng loạt thở dài, đều nhớ thương bọn nhỏ, quên mất còn đoán rằng công thức của cửa hàng dùng là do bọn nhỏ nhà bọn họ bán .

Sở Trường Phong và Thẩm Chỉ vô cùng áy náy, may mà mang theo ít đồ ăn cho bọn chúng.

Ăn xong, tính tiền.

"500 văn." Chưởng quầy .

Thẩm Chỉ tình nguyện lấy tiền đưa.

Chưởng quầy : "Mấy vị khách quan đến nhé!"

Đừng! Không đến nữa! Thẩm Chỉ gào thét trong lòng.

"Lần đến!" tiểu nha đầu nhà bọn họ thích thịt khô sâu đậm, còn tủm tỉm vẫy tay chào.

Chưởng quầy thấy bé đáng yêu nên cũng mỉm với bé. ánh mắt bỗng quét về phía cửa, thấy mấy tiểu chủ nhân đang nhàn nhã bước tiệm, lập tức bỏ qua nhà Sở Trường Phong, dù bọn họ cũng thanh toán xong.

"Tiểu công tử! Tiểu chủ nhân, ai da, cuối cùng các ngài cũng đến !"

Chỉ thấy vội vàng chạy qua bọn họ, để một trận gió lạnh.

"Tiểu chủ nhân?"

Khóe miệng Thẩm Chỉ giật giật, nàng xem thử rốt cuộc là nào mở cái hắc điếm đây!

Kết quả, đầu , nàng liền thấy mấy tiểu công t.ử ăn mặc hoa lệ .

Trong đó, mấy tiểu công t.ử trông chút quen mắt...

Thẩm Chỉ nheo mắt kỹ hơn.

Tốt lắm! Dù mấy đứa con trai nhà nàng ăn mặc chỉn chu, từ một đứa trẻ nông gia bình thường biến thành tiểu công t.ử đeo vàng mang ngọc, nhưng khuôn mặt đó, thần thái đó, nàng nương thể nhận ?

Sở Trường Phong và Sở Khiếu cũng nhận ngay.

Mọi đều nghẹn họng trăn trối.

Bọn họ cứ nghĩ mấy tiểu gia hỏa nhà chịu khổ lắm, ai ngờ chúng ăn mặc như tiểu thiếu gia cưng chiều trong nhà giàu!

Mấy tiểu gia hỏa còn kịp chuyện với chưởng quầy, liền thấy bọn họ.

Mặt mũi đỏ bừng vì kích động.

"Cha! Nương!"

"Gia gia nãi nãi! Lâm gia gia!"

"A a a!!"

Chỉ trong chớp mắt, mấy tiểu gia hỏa liền nhào tới ôm lấy bọn họ.

"Sao đến đây?! Sao với chúng con nha?!"

Mọi ôm chặt lấy bọn chúng.

Sở Trường Phong: "Các con cha nhớ các con đến mức nào ?"

Thẩm Chỉ: "Trong thời gian các con sống thế nào? Có chịu ủy khuất ?"

"Các các vui vẻ ? Có đói lạnh ?"

Sở Khiếu bọn họ cũng ở bên cạnh quan tâm hỏi.

"Chúng con ! Không chịu ủy khuất!"

"Gia gia nãi nãi! Hắc hắc hắc... Nhìn đến ... Chúng con thật là vui..."

Tiểu thái t.ử cùng Nguyên Bảo ở bên cạnh một nhà đoàn tụ, cũng dám chen .

"Thái t.ử ca ca, bọn họ là cha nương của các ca ca ?"

"Ừm, đúng ."

"Oa... thì bọn họ cha nương nha... Thật nha..."

Nguyên Bảo vẫn tưởng rằng bọn họ cũng giống , cha nương.

Thì ... chỉ nó là ...

Còn chưởng quầy thì ngây . Chuyện ... cảm thấy bọn họ trông giống ! Thì là một nhà thật!

Loading...