Xuyên không thành ác nữ nuôi chồng tàn phế - Chương 503
Cập nhật lúc: 2025-12-14 12:26:30
Lượt xem: 9
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/5VOLKG8L0q
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Người một nhà cửa hàng, liền ngửi thấy hương thơm nồng của thịt khô cùng mùi nước chấm thơm cay đặc trưng của nhà bọn họ.
Sở Trường Phong và Thẩm Chỉ , cảm thấy gì đó đúng lắm, chẳng lẽ chuyện trùng hợp đến thế?
Dù ớt cũng ai cũng .
"Ăn cơm ." Sở Trường Phong vỗ nhẹ tay nàng.
Thẩm Chỉ gật đầu.
Rất nhanh, sự hướng dẫn của tiểu nhị, bọn họ đưa lên phòng riêng lầu.
"Khách quan, các ngươi ăn gì? Trong tiệm chúng nồi chân giò sơn trân, nồi xương sườn thịt khô, hoặc xương sườn hầm chân giò, ngoài còn nồi chân giò chua cay, cũng thể thêm sườn, mời khách quan chọn món."
Nghe những cái tên , một nhà càng thêm kinh ngạc, mấy món thật sự quá quen thuộc.
"Vậy lấy một nồi thịt khô sơn trân lớn, thêm mỗi một chén cơm nữa."
"Có ngay!"
Sở Khiếu chần chờ : "Ở kinh thành cũng ăn những món ? Trước giờ thấy chỗ nào khác bán cả?"
Thẩm Chỉ cũng , dù gì chỉ mỗi nhà nàng thịt khô, khác bán cũng là chuyện bình thường.
Quan trọng là nước chấm nàng thấy lầu ban nãy thật sự quá đặc biệt, chính là kiểu nhà bọn họ.
Lâm Tranh ngập ngừng : "Cửa hàng liệu liên quan gì đến mấy tiểu gia hỏa nhà chúng ?"
Mọi hai mặt .
"Không thể nào ?"
"Chẳng lẽ bọn trẻ thể tự mở cửa hàng ?"
"Hay là bọn nhỏ bán công thức?"
"Rất khả năng đó, bọn chúng cũng tiền dùng!"
Lời dứt, Sở Trường Phong và Thẩm Chỉ liền im lặng đầy chột .
Bọn nhỏ tiền dùng, trách ai đây? Chẳng là do hai cha quá vô tâm ?
Hai hổ uống một ngụm nước.
Sở Hoan Hoan cha nương, gương mặt đầy vẻ khó hiểu.
Chẳng bao lâu , một nồi thịt khô lớn bưng lên.
Ngay đó là cơm, còn nước chấm đặc chế.
Mọi đói bụng một hồ lâu, vội vàng cầm chén cơm lên liền ăn.
Gắp một miếng sườn hoặc giò heo, chấm nước chấm đưa miệng, một nhà xác định.
Đây chính là nước chấm do nhà bọn họ !
Xem mấy đứa nhỏ bán công thức !
Hương vị quá quen thuộc!
là ngon, đây cũng là đầu tiên bọn họ ăn thịt khô ở bên ngoài.
Áp xuống những nghi hoặc trong lòng, một nhà ăn thật no.
Sở Hoan Hoan ăn một chén cơm, cũng gặm mấy miếng giò heo hầm mềm nhũn.
cho tiểu nha đầu hỏng , bé ăn đến mặt đầy dầu mỡ, mặc cho ai cũng đều ghét bỏ.
Ăn xong liền cha ôm.
Sở Trường Phong trốn về phía , cho đến khi tìm một cái khăn, mới ghé sát ,"Bảo bối, đến đây, cha lau mặt cho con."
"Ồ!"
Tiểu nha đầu tình nguyện mà bĩu môi,"Cha... ghét bỏ Hoan Hoan... hừ-"
"Không , tuyệt đối , con đừng vu oan cho cha!"
"Thật ?"
Tiểu nha đầu vẻ mặt tin, rõ ràng cha còn trốn bé mà!
"Đương nhiên là thật."
Sở Trường Phong nhanh nhẹn lau sạch cho mặt cho tiểu nha đầu, lúc mới bế bé lên, sờ sờ đầu nhỏ của bé, hôn nhẹ khuôn mặt nhỏ nhắn của bé.
Tiểu nha đầu lúc mới tha thứ cho cha.
Cả nhà xuống lầu, lúc tính tiền, Thẩm Chỉ hỏi chưởng quầy: "Chủ nhân của tiệm các ngươi là ai ?"
Chưởng quầy là bên cạnh cữu cữu của tiểu thái tử, chuyện chủ nhân là tiểu thái t.ử và mấy bằng hữu của tiểu thái tử, chưởng quầy tự nhiên sẽ .
TBC
"Khách quan, chủ nhân của chúng chính là thương hộ bình thường."
Đây là biểu hiện của việc từ chối trả lời.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-thanh-ac-nu-nuoi-chong-tan-phe/chuong-503.html.]
Sở Trường Phong : "Chủ yếu là nồi thịt khô của quý tiệm thực sự quen thuộc, nhà chúng cũng món , ngay cả hương vị của nước chấm cũng như đúc nhà chúng ."
Chưởng quầy ngẩn .
Sao thể giống ? Hắn ở kinh thành bao nhiêu năm nay, từng thấy qua món nồi thịt khô !
Đừng là nồi thịt khô , mà ngay cả nước chấm đặc biệt cũng từng gặp qua nếm thử!
Những đột nhiên rằng món ăn của tiệm giống hệt đồ nhà bọn họ , rốt cuộc là ý đồ gì đây?
Chưởng quầy vẻ mặt phòng ,"Khách quan, nếu ngài ăn xong thì mau , thấy bên ngoài đang tuyết rơi, nếu còn trì hoãn thì đường sẽ khó khăn."
Vẻ mặt trở nên lãnh đạm.
Mọi : "..."
Nếu , bọn họ cũng thể luôn ở đây.
Lúc , ở phía bọn họ tới một đám , đại sảnh càng lúc càng đông đúc nhốn nháo.
"Vậy chưởng quầy, tổng cộng bao nhiêu tiền?"
"500 văn." Chưởng quầy bình tĩnh mà .
"Bao nhiêu?!"
"500 văn!"
Mọi hai mặt , thể tin nổi. Chỉ một nồi thịt khô mà tận 500 văn tiền?!
Nếu ở Bắc Dương, 150 văn chê là đắt ! Vậy mà ở đây đội giá lên gấp mấy ?!
Đây rõ ràng là chặt c.h.é.m khách hàng! Ông chủ cửa hàng rốt cuộc là kẻ lòng hiểm độc đến mức nào chứ?!
Sau khi trả tiền, bước khỏi tiệm, cả Thẩm Chỉ đều , tỏa khí lạnh đáng sợ, như thể thể tay đ.á.n.h bất cứ lúc nào.
Cũng thôi, vô duyên vô cớ c.h.é.m tận 500 văn, nàng thể vui mới là lạ!
Đây chính là 500 văn!
Nếu ở thời hiện đại, tiền tương đương 500 tệ!
Ở hiện đại, chân giò hầm dưa chua còn phổ biến hơn, nhưng một suất chỉ giá hơn 100 tệ mà thôi!
Dù , giá cả cũng đều như !
Thẩm Chỉ càng nghĩ càng tức.
Sở Trường Phong: "Được , đừng nghĩ nữa, dù chúng cũng tiền, cũng là ăn nổi, đợi khi dàn xếp xong, chúng sẽ tự nấu cơm."
Thẩm Chỉ thở dài: "Thật sự đ.á.n.h cho tên chủ tiệm đó một trận, đúng là lòng hiểm độc!"
Sở Trường Phong bật : "Được , đừng vì ăn một bữa cơm mà hỏng tâm trạng."
Sở Khiếu và Lâm Tranh cũng bên cạnh khuyên nhủ.
Lâm gia gia gì, chỉ âm thầm cảm thán, đắt quá mất!
Sở Trường Phong đột nhiên : "Hay là chúng mua một căn nhà nhỏ ở đây, dù bọn trẻ học ở đây cũng một hai năm, mỗi năm đều thể đến đây, lúc cần tìm khách điếm nữa."
"Được."
hiện tại còn mua nhà ở , một nhà đành tạm thời ở khách điếm.
Sau khi cất hành lý xong, bọn họ đến nha môn để tìm hiểu về chuyện mua nhà.
Ở kinh thành, tấc đất tấc vàng, giá nhà cực kỳ đắt đỏ. Cả ngày hôm , bọn họ bận rộn tìm kiếm, cuối cùng dùng 1000 lượng bạc mua một căn nhà nhỏ quy củ.
Dù hiện tại nhà bọn họ thiếu tiền, nhưng từ đến nay bọn họ đều sống ở Bắc Dương, quen với mức tiêu phí ở đó, giờ đột nhiên đến kinh thành phát hiện thứ gì cũng đắt.
Người một nhà ngừng thở dài.
Thở dài xong, Sở Trường Phong và Thẩm Chỉ càng thêm áy náy.
Mấy tiểu gia hỏa nhà bọn họ đang học ở kinh thành, chi phí sinh hoạt cao như , mà bọn chúng còn tiền trong , sống chật vật thế nào.
Sau khi ở khách điếm hai đêm, bọn họ liền bắt tay dọn dẹp căn nhà mới mua.
Căn nhà bỏ hoang quá lâu, nhưng đồ đạc dọn sạch, may mắn là bên trong vẫn còn khá sạch sẽ.
Mọi chỉ mất một ngày liền thu dọn căn nhà sạch sẽ, gia cụ thì trực tiếp mua trong tiệm khác.
Chỉ trong một ngày, tiêu tốn thêm mười mấy lượng bạc.
Cả nhà chuẩn xong tất cả, chỉ còn chờ đón bọn nhỏ về.
"Còn bao lâu nữa là ăn Tết , chúng vẫn nên nhanh chóng tìm bọn nhỏ thôi."
"Bọn nhỏ đang học trong cung, chúng mang theo ngọc bội của bệ hạ để cầu kiến."
"Không thời gian bọn nhỏ sống thế nào? Bệ hạ đối xử với bọn chúng ?"
"Đừng nghĩ nhiều, sáng mai cầm ngọc bội đến cửa cung, chúng trực tiếp đón bọn nhỏ ngoài."