Xuyên không thành ác nữ nuôi chồng tàn phế - Chương 498
Cập nhật lúc: 2025-12-14 12:26:25
Lượt xem: 9
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Sở Cẩm Niên kéo tay đứa bé, gầy trơ cả xương.
Nó nhíu mày.
Không ngờ trong một nơi xa hoa như hoàng cung chịu đói.
Cảm giác đứa bé còn sống khổ hơn cả lúc nó ba tuổi. Khi đó, dù cha liệt giường, ngày nào nó cũng lên núi hái rau dại, nhưng hình như vẫn đến mức gầy như thế .
Đứa bé vẫn kịp phản ứng thì kéo An Ninh cung. Hai chân nó run rẩy, bình thường nó chỉ dám lén từ xa, nào dám tùy tiện bước ?
Nếu phát hiện, chắc chắn sẽ đ.á.n.h c.h.ế.t.
... Quan sát lâu như , nó phát hiện trong cung là trẻ con. Vậy... chắc sẽ dữ như lớn, chắc sẽ đ.á.n.h nó ?
Thấy Sở Cẩm Niên mang về một đứa bé xa lạ, đều sửng sốt.
Đám cung nhân thì đầy vẻ hoang mang.
Đây... một đứa bé gầy trơ xương thế ? Sao bọn họ từng thấy đứa bé bao giờ?
Sở Cẩm Chu: "Niên Niên, đứa bé là ai ? Ngươi từ đưa về đây?"
Mộc Mộc cũng tò mò ghé sát .
Tiểu thái t.ử vòng quanh đứa bé gầy nhom, quan sát từ xuống : "Ngươi là ai?"
Đứa bé run rẩy, dám gì, chỉ chằm chằm Sở Cẩm Niên.
Sở Cẩm Niên: "Mọi đừng vội hỏi, trông nó vẻ lâu ăn cơm, chút gì cho nó ăn , ăn no hỏi ."
Lúc mới gì thêm nữa.
Chẳng bao lâu, Sở Cẩm Chu nấu cho đứa bé một bát mì trứng.
"Ngươi ăn ."
Đứa bé nuốt nước miếng ừng ực, cầm đũa lên liếc Sở Cẩm Chu, xung quanh, dám động đũa.
"Ngươi ăn , đừng sợ." Sở Cẩm Niên .
Lúc đứa bé mới từng ngụm từng ngụm ăn mì, nó ăn ngấu nghiến.
Cảnh tượng nó ăn uống như hổ đói khiến tiểu thái t.ử sợ ngây .
Tiểu thái t.ử mím môi, đứa bé chắc chắn là con của ai đó trong cung.
tại trong hoàng cung đói đến mức ?
Đứa bé từ đến? Tại nó từng gặp qua đứa bé ?
Tiểu thái t.ử đầy bụng nghi vấn.
, phụ hoàng mới đăng cơ đầu năm nay, lượt giải tán ít cung nhân và mỹ nhân phi tần của tiên hoàng.
Đứa bé lẽ là một trong những bỏ , thời gian qua chắc là trốn trong một cung điện bỏ hoang nào đó để sống sót qua ngày.
Nhìn đứa bé chỉ tầm hai, ba tuổi, e rằng cũng thể hỏi gì nhiều.
Đứa bé ăn sạch một bát mì trứng nóng hổi, ngay cả nước canh cũng uống cạn. Nó l.i.ế.m môi, đôi mắt vốn u ám bỗng sáng lấp lánh. Đây là đầu tiên nó ăn món ngon như , cũng là đầu tiên ăn no đến thế.
"Ăn no ?" Sở Cẩm Niên hỏi.
Đứa bé gật gật đầu,"Ừm!"
Sở Cẩm Chu: "Vậy bây giờ ngươi thể ngươi là ai ?"
Đứa bé khẩn trương bấu lấy tay , lắc đầu,"Ta -"
"Không ? Sao ngươi là ai chứ? Vậy cha nương ngươi là ai?" Mộc Mộc cau mày.
Đứa bé vẫn là lắc đầu,"Ta cha nương... Ta... Ta chỉ ma ma... nhưng... nhưng ma ma c.h.ế.t..."
Trước , khi ma ma còn sống, dù nhiều đồ ăn nhưng nó cần lang thang tìm kiếm thức ăn.
khi bà c.h.ế.t, nó thực sự gì để ăn, nên chỉ thể trốn chui trốn lủi, lảng vảng quanh các cung điện ở, hy vọng kiếm chút gì đó để ăn.
Nó từng nghĩ đến việc lén lấy đồ ăn, nhưng ma ma dạy rằng đó là hành vi trộm cắp, tuyệt đối thể .
Tiểu Thái t.ử cau mày,"Ngươi vẫn luôn ở trong cung ?"
Đứa bé gật gật đầu,"Ừm ừm."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-thanh-ac-nu-nuoi-chong-tan-phe/chuong-498.html.]
"Vậy ngươi tên là gì?"
"Ta... Ta kêu Nguyên Bảo, là... Là ma ma đặt cho ."
"Ngươi đây là nhũ danh, còn đại danh thì ?"
Đứa bé biểu tình ngơ ngác, nó gì đại danh, nó liền kêu là Nguyên Bảo thôi.
Tiểu thái t.ử thở dài, trực tiếp lên,"Đi, ngươi dẫn chúng xem nơi ngươi ở."
Đứa bé chần chừ lâu, ma ma dặn nó rằng để ai đến sự tồn tại của nó, cũng để ai nó sống ở , nhưng bây giờ bọn họ nó .
Hơn nữa, bọn họ cho nó đồ ăn, chắc .
"Vậy... dẫn các ngươi ."
Một đám tiểu gia hỏa theo phía đứa bé, mãi mãi, mất đến nửa canh giờ mới tới một cung điện hoang vắng.
Mọi ngẩng đầu , đây là Trường Ninh Điện.
TBC
Cung điện quá xa, cũng quá hẻo lánh, tiểu thái t.ử từng tới đây bao giờ.
Hơn nữa, khu vực từng nhiều c.h.ế.t trong cuộc chính biến năm đó, nên Đại An Đế phong tỏa nơi .
Tiểu thái t.ử đứa bé một cái, trách , trách bọn họ từng gặp đứa bé .
Đứa bé chỉ ở quá xa, mà còn sống trong một cung điện bỏ hoang, chẳng ai lui tới nơi , thể phát hiện mới là lạ.
Đứa bé quen cửa quen nẻo dẫn bọn họ tới một cái hang lớn tường viện, nhanh chóng cúi bò trong.
Tất cả cung điện đều phong kín, cửa cũng khóa chặt, đứa bé chỉ thể chui qua lỗ chó.
Mọi : "..."
"Ngươi... Các ngươi ?"
Nó nghiêng đầu, xuyên qua lỗ ch.ó bọn họ, giọng mang theo chút run rẩy.
Hiện tại cửa lớn khóa chặt, bọn họ cũng mở , cũng may cái lỗ ch.ó khá lớn, bọn họ vẫn thể bò .
"Ngươi tránh ."
Chỉ chốc lát , ba Sở gia chui trong.
"Diệp Nhi! Mau !"
Tiểu thái t.ử mím môi, nó chính là thái tử! Vậy mà bây giờ chui lỗ chó... chuyện ... chuyện thật sự...
"Diệp Nhi! Ngươi mau ! Nơi tối đen như mực, chúng xem xong còn trở về sớm một chút."
Tiểu thái t.ử c.ắ.n răng một cái, dẩu đ.í.t chui .
Vào trong , mới phát hiện nơi vô cùng hoang tàn, mặt đất phủ đầy tuyết. Vì hôm nay tuyết rơi nên vẫn thể thấy dấu chân của đứa bé.
Bước gian phòng, bọn họ thấy giường ngủ của đứa bé.
Đây chắc là chiếc giường của từng sống ở đây, giường một tấm chăn khá dày nhưng bẩn.
chăn là lắm , nếu mùa đông lạnh thế , đứa bé khi c.h.ế.t cóng mà chẳng ai .
Hơn nữa, ở đây lò than, một lát liền đông lạnh đến hai chân tê cứng.
Mọi cảm thấy quá lạnh, ánh mắt đồng loạt dừng đứa bé mặt.
Đứa bé mặc một chiếc áo bông nhỏ bạc màu đến mức thể nhận màu sắc, chân đôi giày mùa hè.
Không ma ma chăm sóc, ngay cả một đôi giày mùa đông cũng ai chuẩn cho nó.
Bọn họ giày bông ấm áp mà còn lạnh cóng, thể tưởng tượng đứa bé lạnh đến mức nào.
, đứa bé lạnh đến môi đều đang run rẩy.
"Đây... đây chính là chỗ ở... Các ngươi thể... Đừng với khác , bằng ... Bằng sẽ hoàng đế lão gia c.h.é.m đầu..." Nó mếu máo, giọng mang tiếng nức nở.
Tiểu thái tử: "Bệ hạ sẽ c.h.é.m đầu ngươi , bệ hạ thực ."
"... ma ma , hoàng thượng chính là đáng sợ, hoàng thượng đối xử với nương ..."
Tiểu thái t.ử nhíu mày, đứa bé thế, hoàng thượng trong miệng nó lẽ là tiên hoàng? Vậy nương nó... là một vị phi tần?
Tiểu thái t.ử quan sát đứa bé từ đầu đến chân, tiểu gia hỏa ... chẳng lẽ là... một vị tiểu thúc thúc nào đó của nó?!