Xuyên không thành ác nữ nuôi chồng tàn phế - Chương 497
Cập nhật lúc: 2025-12-14 12:26:24
Lượt xem: 5
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1qV1R1DB3L
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Bọn họ gắp một miếng thịt chân giò béo ngậy, chấm nước chấm nếm thử, ngay lập tức, đôi mắt sáng rực.
Thịt khô vốn mùi thơm đặc trưng, nay kết hợp với nước chấm tê cay thơm lừng, chấm nhẹ một cái thôi cũng ngon tưởng.
Dưa chua trong nồi chân giò cũng ngon, cực kỳ kích thích vị giác.
Trong nồi thịt khô sơn trân còn nấm khô, măng khô, mộc nhĩ và các loại sơn trân khác, ăn một miếng thật sự rớt cả lông mày.
Đợi đến khi tất cả các nồi đều mang , đều ăn ngon lành, đến mức quên cả ngẩng đầu.
Nhìn ăn ngon lành, Sở Cẩm Chu nhẹ nhàng thở , xem thích.
Vậy thì sẽ thêm nhiều khách nữa nhỉ? Cửa hàng của bọn họ hẳn là thể duy trì ?
Cùng lúc đó, lầu, Đại An Đế và Hoàng hậu cũng bắt đầu ăn, hai gọi món chân giò chua cay mà bọn họ từng thử qua.
Nước canh nóng hổi, mang theo vị chua nhẹ, uống một ngụm canh, là hưởng thụ.
"Không ngờ mấy tiểu gia hỏa thể một nồi chân giò đặc biệt như , thật là tệ."
Đại An Đế kìm mà khen ngợi, hoàng hậu cũng ngừng gật đầu.
Ngày đầu tiên khai trương, việc kinh doanh vô cùng , đến trưa thì chân giò bán hết sạch.
Mấy tiểu gia hỏa trực tiếp đóng cửa hàng, trở về cung.
Từng đều vui vẻ .
TBC
"Ha ha ha... Không ngờ! Không ngờ! Chúng thực sự thể mở cửa hàng ! Lại còn buôn bán như !"
" thế! Nếu cha nương thấy, chắc hẳn bọn họ sẽ kinh ngạc, bọn họ chắc chắn sẽ khen chúng hết lời."
"Chắc chắn !"
Tiểu thái t.ử giơ ngón tay cái với bọn họ, nhưng nhanh liền quan tâm đến chuyện khác: "Chu Chu ca ca, tối nay chúng ăn gì đây?"
Hôm nay trong tiệm buôn bán quá , bọn họ còn kịp tự gọi một phần để ăn thử, nên hiện tại mấy tiểu gia hỏa đều đói đến n.g.ự.c dán lưng.
Sở Cẩm Chu , vén rèm xe bên ngoài, bên ngoài tuyết rơi lả tả, đúng là thời điểm trời giá rét.
"Chúng ăn lẩu ."
"Oa! Tuyệt quá!" Tiểu thái t.ử kích động kêu lên một tiếng.
Tiểu thái t.ử thích ăn lẩu, nhưng vì nước cốt lẩu của Sở Cẩm Chu còn nhiều, nên bình thường đều giấu kỹ, hiếm khi lấy .
Về đến cung, bảo các cung nhân chuẩn nguyên liệu, còn mấy tiểu gia hỏa thì ăn đồ ăn vặt chờ đợi.
Trong sân tuyết chất thành đống, Sở Cẩm Niên nhai miếng khô bò cay chạy ngoài, đắp tuyết, nhưng Đại An Đế và hoàng hậu cho bọn họ chơi tuyết, sợ bọn họ đông lạnh.
Vì , khi chơi, nó len lén cửa, sợ hai đó đến đây, vặn bắt quả tang.
kịp thấy hai , nó phát hiện một đống than xám tro đang thu lu trong trời tuyết.
Đống than đó dường như còn động đậy.
Nó ngẩn , lập tức chạy ngoài.
Chờ đến góc tường, nó mới phát hiện một đứa bé đang trốn ở đây.
Bị phát hiện, đứa bé run rẩy ngẩng đầu lên nó, gương mặt lộ rõ vẻ hoảng sợ.
Sở Cẩm Niên: "Ngươi là ai nha? Sao ngươi ở đây?"
Chiếc mũi nhỏ của đứa bé đỏ au vì lạnh, trông vô cùng đáng thương, Sở Cẩm Niên còn kịp an ủi thì đứa bé đột nhiên phắt dậy bỏ chạy.
"Này! Ngươi rốt cuộc là ai? Sao chạy?"
đứa bé hề phản ứng, cứ thế chạy xa.
Sở Cẩm Niên gãi đầu, nó sống trong cung lâu như , từng trong còn một đứa bé khác.
Đứa bé ...
Nó cố gắng nhớ , đột nhiên sực nhớ bóng đen nhỏ mà nó từng thấy đây, chẳng lẽ chính là đứa bé ?
Nhìn vẻ mặt đầy hoang mang khi trở về của nó, khỏi tò mò.
"Niên Niên, trông ngươi đần thế? Có chuyện gì ?"
Sở Cẩm Niên mím môi: "Ta... thấy một đứa bé! Đứa bé đó gầy nhom, mặc đồ mỏng, trông cực kỳ đáng thương, cũng là ai nữa?"
Tiểu thái t.ử cũng ngơ ngác: "Không đứa bé nào khác nha, trong cung lớn như , giờ chỉ một là trẻ con."
Sở Cẩm Chu: "Vậy đứa bé đó rốt cuộc là ai?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-thanh-ac-nu-nuoi-chong-tan-phe/chuong-497.html.]
"Không ..."
Sở Cẩm Chu: "Niên Niên, ngươi gọi nó hỏi một chút?"
"Nó , định chuyện thì nó chạy mất ."
Cứ như cũng cách nào khác.
"Thôi bỏ , mặc kệ ."
dù đang ăn lẩu nóng hổi, thơm ngào ngạt, Sở Cẩm Niên vẫn kìm mà nghĩ đến đứa bé gầy gò .
Bọn họ ăn ngon như , thơm như , nhưng đứa bé đó chắc giờ vẫn đang chịu đói đúng ?
Nó mặc ít như thế, chắc là lạnh.
Haizz...
Nghĩ đến việc đây ở cửa cung cũng từng thấy bóng dáng đen nho nhỏ, chẳng lẽ đứa bé đó vẫn luôn lén đến đây bọn họ ?
Sở Cẩm Niên nghĩ đến đây, tâm trạng nhẹ nhõm hơn một chút. Vậy thì chắc vẫn còn thể gặp nó.
Một bữa lẩu , mấy tiểu gia hỏa ăn đến trời đều tối sầm.
Mọi đều đang tiêu thực, Sở Cẩm Niên nhét một nắm khô bò và kẹo hạnh nhân trong túi của , đội một chiếc mũ lông cửa .
Nó định đây ôm cây đợi thỏ, thể gặp đứa bé .
Chỗ nó khá kín đáo, khó phát hiện.
Quả nhiên, lâu , khi trời tối hẳn, nó thấy cái bóng đen đó.
Bóng đen nhỏ bé tiến gần cửa, nghiêng đầu, ánh mắt trông mong bên trong.
Sở Cẩm Niên trốn ở bên cạnh, dám tùy tiện lao , sợ đứa bé hoảng sợ bỏ chạy.
Đứa bé một lúc lâu, cúi đầu định rời .
Thấy đứa bé , Sở Cẩm Niên lập tức lao , chộp lấy cổ áo của đứa bé.
"Á!"
Đứa bé sợ hãi hét lên, cố sức vùng vẫy.
"Ngươi đừng sợ! Ta ! Sở Cẩm Niên vội vàng giải thích.
Đứa bé vùng vẫy yếu : "Thả ..."
Có lẽ vì lâu chuyện, giọng của đứa bé khàn.
Sở Cẩm Niên: "Tại ngươi cứ đến đây trộm bọn ?"
"Ngươi là ?"
"Không! Ta !" Đứa bé vội vàng lắc đầu.
"Vậy ngươi đến đây gì? Lúc trưa gọi ngươi, ngươi để ý tới ? Còn chạy nhanh như ?"
Đứa bé hít hít cái mũi, nhỏ giọng : "Ta sợ đánh..."
"Ta sẽ đ.á.n.h ngươi."
Đứa bé tin lắm. Nó từng đến những nơi khác, hễ phát hiện là kiểu gì cũng đ.á.n.h một trận.
Dù phần lớn cung điện trong hoàng cung giờ bỏ trống, nhưng vẫn còn một phi tần của tiên đế và thái hậu ở , cũng bộ hậu cung chỉ hoàng hậu và hoàng đế.
Sở Cẩm Niên: "Ta thả ngươi , ngươi đừng chạy nha."
Đứa bé l.i.ế.m đôi môi khô khốc, rằng đ.á.n.h , nó đương nhiên sẽ chạy.
Sở Cẩm Niên thả tay , hỏi tiếp: "Vậy ngươi đến đây gì?"
"Ta... đói..."
"Hả?"
"Nơi thơm quá... ngày nào cũng mùi thơm..."
Ban đầu nó mùi thơm hấp dẫn đây, nhưng chỉ dám từ xa trộm.
Sở Cẩm Niên thở dài, móc từ trong túi chỗ khô bò và kẹo hạnh nhân chuẩn sẵn, nhét tay nó: "Cái cho ngươi ăn."
Đứa bé ngẩn , nhiều đồ ăn quá...
"Ngươi ăn cơm ? Đi theo trong, đồ ăn cho ngươi."