Xuyên không thành ác nữ nuôi chồng tàn phế - Chương 492
Cập nhật lúc: 2025-12-14 12:26:18
Lượt xem: 8
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1qV1R1DB3L
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Sở Cẩm Niên lập tức tràn đầy tự tin.
"Ai nha ai nha, các ngươi xem, nếu mỗi ngày chúng đều buôn bán như thế , khi nào cũng mở nhiều cửa hàng giống như cha nương ?!"
Mộc Mộc kích động đến khuôn mặt nhỏ đỏ bừng: "Nhất định !!"
TBC
Có thành công ngay ngày đầu tiên, mấy tiểu gia hỏa còn thỏa mãn với việc chỉ kiếm chút tiền sinh hoạt nữa.
Bọn chúng bắt đầu mơ mộng trở thành ông chủ !
Sở Cẩm Chu theo tư duy của các , suy tư một chút.
"Đợi chúng kiếm đủ tiền , chúng sẽ thuê một cửa hàng, đến lúc đó chúng thể chuyên bán đậu hũ! Còn thể bán những món mì sợi ăn ngon mà nương ! Hoặc là bán những món khác nữa."
Dù tài nấu ăn thể sánh bằng nương, nhưng tiểu gia hỏa tin rằng đồ ăn nó chắc chắn sẽ ăn ngon hơn khác! Sở Cẩm Chu tự tin.
Sở Cẩm Niên run giọng kích động: "Ca ca, đợi khi cha nương đến tìm chúng , bất ngờ phát hiện con trai mở bao nhiêu cửa hàng, kiếm bao nhiêu tiền, chắc chắn bọn họ sẽ vui c.h.ế.t!"
Mộc Mộc siết chặt nắm tay: "Nhất định ! Ai nha, chúng lợi hại như chứ?!"
Ba tiểu gia hỏa , kẻ tung hứng, buôn bán bao lâu mà bắt đầu mơ mộng.
Đại An Đế khóe miệng giật giật.
"Chậc chậc chậc... Không ngờ chúng cũng thể tự gây dựng sự nghiệp nha! Chúng hổ là con trai của cha nương mà."
Sở Cẩm Niên cảm thán: "Sau nếu quan lớn , buôn bán cũng tệ nha!"
Đại An Đế rốt cuộc nhịn nổi nữa: "Các con còn mà chạy , chờ việc ăn của các con định hãy tiếp."
Cũng chỉ một ngày kiếm 700 văn mà thôi, xem mấy tiểu gia hỏa vênh váo đến mức nào.
"Ai nha, hoàng đế thúc thúc, thực ngài nên ủng hộ chúng con nha!"
Sở Cẩm Niên bày vẻ mặt nghiêm túc: "Ngài nghĩ mà xem! Nếu con trở thành đại thương nhân, kiếm nhiều nhiều tiền, con sẽ nộp bao nhiêu thuế cho ngài chứ?! Biết chúng con còn thể giúp ngài nuôi sống Đại An nữa! Đại thương nhân một Đại An... ha ha ha..."
Vừa xong, chính nó cũng bật .
"Ha ha ha..."
Đại An Đế ngoài như trong : "Nếu phát hiện các con chịu học hành t.ử tế, đừng là đại thương nhân, lớn cũng khó đấy."
Mấy tiểu gia hỏa lập tức câm nín.
Không lớn ? Vậy chẳng là cho bọn chúng lớn lên ? Còn là c.h.é.m đầu bọn chúng?
Hầy...
Mấy tiểu gia hỏa ngay lập tức ỉu xìu, hoàng đế thúc thúc đúng là, rõ ràng là một vị hoàng đế như , tại cứ thích hù dọa bọn chúng như chứ?
Chém đầu... c.h.é.m đầu...
Cho rằng bọn chúng sợ ?
Được , thật thì cũng sợ...
Suốt quãng đường đó, mấy tiểu gia hỏa ngoan ngoãn cất kỹ tiền kiếm , hó hé câu nào nữa.
Đại An Đế đưa mấy tiểu gia hỏa thẳng đến An Ninh cung.
"Các con ăn cơm xong đừng sách mãi, nghỉ ngơi sớm một chút."
"Ồ-"
Mấy tiểu gia hỏa uể oải đáp lời.
Trong mắt Đại An Đế hiện lên ý nhàn nhạt, khi rời , vẫn quên khen bọn chúng vài câu.
"Các con còn nhỏ như mà buôn bán, tồi, nhưng ở tuổi của các con nhiệm vụ quan trọng nhất là sách, đừng vì kiếm vài đồng tiền mà xao nhãng công khóa."
Hắn xoa đầu mấy tiểu gia hỏa: "Sau học thật , cũng buôn bán cho , trẫm còn chờ các con giúp trẫm tăng thu nhập từ thuế đây."
Mấy tiểu gia hỏa vui vẻ.
Vì phụ kỳ vọng của hoàng đế thúc thúc, đêm đó mấy tiểu gia hỏa kiểm tra đậu hũ , ăn cơm xong thì tiếp tục chuyên tâm sách.
Tiểu thái t.ử cũng về cung nữa, mà ở cùng bọn chúng sách.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-thanh-ac-nu-nuoi-chong-tan-phe/chuong-492.html.]
Những kiến thức mà tiểu thái t.ử học giống với mấy tiểu gia hỏa.
Mấy tiểu gia hỏa ở Bắc Dương nhiều điều kiện học tập, nên còn nhiều điều , tiểu thái t.ử kiên nhẫn giảng giải cho bọn chúng.
"Diệp nhi, ngươi thật thông minh! Không hổ danh là thái t.ử điện hạ!" Mộc Mộc thuận miệng khen một câu.
Tiểu thái t.ử híp mắt,"Đương nhiên!"
Chỉ chớp mắt, nửa tháng trôi qua.
Việc kinh doanh đậu hũ của mấy tiểu gia hỏa phát triển ngừng.
Món đậu hũ thối mà chúng cũng thể ăn .
Phát hiện bộ đậu hũ hỏng, các cung nhân dỗ dành mấy vị tiểu công t.ử thế nào. Không ngờ món đậu hũ thối do chính mấy tiểu gia hỏa .
Lâu ăn đậu hũ thối, nên ngay trong ngày hôm đó, mấy tiểu gia hỏa liền dựng bếp nướng ngay trong sân để nướng đậu hũ thối.
Mùi thối của đậu hũ thối quả thật bá đạo, các cung nhân đều chịu nổi, liên tục bịt mũi. Phải đến khi quen với mùi , họ mới cảm thấy quá khó chịu nữa.
Sở Cẩm Chu nhớ khi ở Bắc Dương, Đại An Đế cũng thích ăn đậu hũ thối.
Nhân lúc các và tiểu thái t.ử đang nướng đậu hũ thối, nó vội chạy đến ngự thư phòng gọi .
Thấy tiểu gia hỏa chạy tới, Văn công công vội vàng dẫn nó trong.
Lúc là buổi chiều, Đại An Đế bận rộn cả ngày, cũng đang định dạo một lát.
"Chu Chu, con đến đây?"
"Hoàng đế thúc thúc, mau theo con , đậu hũ thối của chúng con xong , Niên Niên và bắt đầu nướng, ngài và hoàng hậu nương nương mau đến nếm thử nha."
Nghe , Đại An Đế lập tức nhớ hương vị của món đậu hũ thối ăn.
Có vẻ cũng thèm .
Khi Đại An Đế và hoàng hậu đến An Ninh cung, khắp sân đều tràn ngập mùi đậu hũ thối.
Hoàng hậu bịt mũi, thể tin nổi: "Bệ hạ, ... thối thế ? Bọn nhỏ đang gì ?"
"Đây là mùi của đậu hũ thối, tuy ngửi thì thối nhưng ăn thơm."
Hoàng hậu nhíu mày, rõ ràng tin.
Lúc , tiểu thái t.ử cầm một miếng đậu hũ thối ăn ngon lành tới: "Phụ hoàng, mẫu hậu, mau đến ăn đậu hũ thối nha! Ăn ngon!"
Nhìn con trai ăn ngon lành như , hoàng hậu chút do dự, chẳng lẽ thực sự ăn ngon ?
mùi thật sự khiến nàng chịu nổi.
Đại An Đế trực tiếp kéo nàng đến bên cạnh bếp nướng.
"Hoàng đế thúc thúc! Hoàng hậu nương nương, đây, hai ăn thử đậu hũ thối !"
Sở Cẩm Niên cắt đậu hũ thối , rắc thêm bột ớt ngũ vị hương đưa cho bọn họ.
Đại An Đế nhận lấy liền ăn một miếng, gật đầu hài lòng: "Không tệ, tệ, ngờ mấy tiểu gia hỏa các con cũng đậu hũ thối, hương vị giống hệt ăn, vẫn thơm."
"Hắc hắc hắc... Hoàng đế thúc thúc, đây là món chúng con định dùng để kiếm tiền mà! Đương nhiên thật thơm !" Mộc Mộc đắc ý .
nhắc đến chuyện , nó bắt đầu nhớ gia gia.
Không dạo gia gia bán đậu hũ thối thế nào ?
Bắc Dương chắc giờ lạnh, chắc đậu hũ thối bán nhỉ?
Hoàng hậu cầm lấy miếng đậu hũ thối bọc trong giấy dầu, mùi hương ngừng xộc mũi, thực sự quá thối.
Đại An Đế ăn ngon lành, nhanh chóng ăn đến miếng thứ hai, nàng do dự một chút, cũng thử c.ắ.n một miếng.
Ban đầu nàng cau mày, nhưng đậu hũ thối mềm mại, ớt bột thơm cay, ăn miệng thấy ngon, vị giác chỉ cảm thấy như hưởng thụ.
Nàng ngây một chút, dần dần giãn mày , đầy một lúc ăn hết một miếng.
Nàng mím môi, : "Niên Niên, cho thêm một miếng nữa ."
Sở Cẩm Niên hai mắt híp ,"Được, nương nương!"